《Học Bá Tái Sinh》Phần Không Tên 7

Advertisement

101: Tịch Viễn Chinh

Chung quy vẫn không thể tới công ty, sau khi ăn sáng xong không bao lâu thì Thẩm Húc Thần nhận được điện thoại của bạn cùng phòng nói cuối tuần sau có tiệc chào đón tân sinh viên mà Thẩm Húc Thần là nhân vật phong vân trong trường, tốt nhất nên có một tiết mục ra mắt. Chính vì thế, cậu nhất định phải quay về trường, gặp mặt nhóm học trưởng phụ trách tổ chức buổi liên hoan chào đón tân sinh viên vào sáng nay.

Khi Thẩm Húc Thần cúp điện thoại, thấy Trình Dĩ Hoa và Robert đang mắt to trừng mắt nhỏ cách xa ba mét nhìn nhau.

Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nhìn chằm chằm chằm chằm chằm chằm.... bốn, năm giây sau Robert bị nhìn tới dựng thẳng lông mao.

Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười, cậu phát hiện Trình Dĩ Hoa và Robert đều là những cá thể cao lãnh ngạo kiều, một khi ở cùng nhau, bọn họ liền biến thành hai kẻ dở hơi.

"Em phải về trường trước đây." Thẩm Húc Thần nói: "Đúng rồi, anh có muốn tới nhà em ở không? Dù nhà em cách trường anh hơi xa một chút nhưng ở gần tàu điện ngầm nên thuận tiện hơn chỗ này nhiều. Ở đây quá lãng phí tiền thuê nhà."

"Vậy còn em?" Trình Dĩ Hoa hỏi.

"Em vẫn ở trong kí túc trường, sinh viên chưa tốt nghiệp không thể tự do như nghiên cứu sinh bọn anh. Em cam đoan mỗi tuần sẽ về nhà ở vài ngày, Ok?" Thẩm Húc Thần nói.

"Cứ quyết định thế đi. Em có việc thì đi trước đi. À, đưa chìa khóa nhà cho anh, chiều nay anh gọi công ty chuyển nhà luôn, tới nhà em rồi tính sau." Trình Dĩ Hoa thực sự là người thuộc phái hành động.

Thẩm Húc Thần trở về phòng, lấy chìa khóa nhà từ trong balo đưa cho Trình Dĩ Hoa, nói: "Đã sớm đánh cho anh một bộ rồi. Đúng rồi, nhà đã được trang hoàng xong xuôi, anh chuyển vào ở không có vấn đề gì, nhưng chung quy việc trang hoàng đều cho một tay Trâu thúc ôm đồm, hơn nữa lúc trước bọn em không ở thủ đô, bởi vậy trong nhà vẫn còn thiếu nhiều vật dụng lắm. Đợi cuối tuần rảnh rỗi, chúng ta cùng đi mua đồ nhé?"

Trình Dĩ Hoa cảm thấy tâm tình càng thêm khoái trá. Robert không cách nào có thể đi mua đồ dùng gia đình với Thẩm Húc Thần được. (Jer::v vậy cũng ghen được nữa hả??)

Thẩm Húc Thần trở về trường học, dựa theo nội dung đối thoại, lập tức chạy tới đại sảnh lầu 1 khu giảng đường. Chờ tới khi cậu đến nơi, quả nhiên thấy một nhóm nam nữ sinh đang tụ họp. Nữ sinh đại học dũng cảm hơn nữ sinh trung học rất nhiều, mắt thấy Thẩm Húc Thần đi tới gần, nhóm nữ sinh thi nhau hú hét ầm ĩ.

Sinh viên Hoa đại vẫn luôn gọi bọn Quốc đại là 'Học viện toàn nam nhân', là biết Quốc đại quả thực là một ngôi chùa toàn hòa thượng, bên trong có đủ loại hình nam sinh khoa học tự nhiên. Điều này khiến nữ sinh Quốc đại rất tự phụ, mỗi một nữ sinh xinh đẹp đều có vô số người theo đuổi. Thấy Thẩm Húc Thần được nhiều nữ sinh hoan nghênh như vậy, có không ít nam sinh đều ném ánh mắt hâm mộ ghen tị hận vào người cậu.

Advertisement

"Thẩm Húc Thần tới đây... ai nha, người thật còn đẹp trai hơn trong hình!"

"Để Thẩm Húc Thần nhảy street dance đi! Ngày kỉ niệm thành lập trường cấp 3, cậu ấy đã nhảy một bài Street dance vô cùng soái!"

"Không được, mấy bà quên chủ đề bữa tiệc chào đón tân sinh viên của chúng ta rồi sao? Để cậu ấy biểu diễn các tiết mục khác thì hơn. Về phần nhảy street dance, dù sao cũng có cuộc thi nhảy street dance toàn trường, đến lúc đó bảo cậu ấy ghi danh là được!"

"Tôi đề nghị để Thẩm Húc Thần làm MC!"

"Ha ha, chủ ý này được đó. Như vậy thì tiết mục nào cũng có thể nhìn thấy cậu ấy, thời gian cậu ấy ở trên sân khấu sẽ càng kéo dài, chúng ta có thể thưởng thức lâu một chút! Khoan dã, tôi đã nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của bà, không phải bà cũng là MC sao?! Trung thực thẳng thắn sẽ được khoan hồng, có phải bà có ý định gần quan được ban lộc không hả?!"

"Nhất định là thế rồi! Giỏi lắm, sao bà dám giữ soái ca làm của riêng hả?!"

"Ha ha...Các bà ghen tị chưa, Thẩm Húc Thần sẽ là một trong 4 MC dẫn chương trình!"

Các nữ sinh líu ríu thảo luận, các nam sinh đen mặt ngồi im một bên không nói lời nào. Yah, có cần Thẩm Húc Thần vừa xuất hiện là các bà đều coi tập thể bọn tôi là vô hình hết không vậy?!

"Thứ lỗi, lúc trước em không ở trong trường, quay trở về phải mất một chút thời gian nên tới muộn." Thẩm Húc Thần tới gần nhóm người, nói.

"Không sao, lẽ ra bọn anh nên thông báo cho em biết sớm một chút. Anh là Tịch Viễn Chinh, cũng là người phụ trách buổi liên hoan chào đón tân sinh viên lần này." Một nam sinh đeo mắt kính rất có khí khái nam nhi duỗi tay ra với Thẩm Húc Thần.

Thẩm Húc Thần bắt tay với Tịch Viễn Chinh. Cậu biết người này, mười mấy năm sau người này đứng đầu một công ty, có thể nói là giàu có, khi đó tác phong của Tịch Viễn Chinh so với hiện tại càng thêm thuần thục linh hoạt, mặt anh ta thường xuyên xuất hiện trên các bản tin tài chính kinh tế.

Nhưng Thẩm Húc Thần không thích Tịch Viễn Chinh, bởi vì có tin đồn, anh ta dựa vào gia đình nhà vợ để làm giàu. Kết quả sau khi Tịch Viễn Chinh công thành danh toại, nhà vợ hắn đã sớm suy tàn. Từ đó về sau, vợ anh ta không thường xuất hiện ở các nơi công cộng. Tịch Viễn Chinh luôn tỏ ra yêu thương vợ con nhưng Thẩm Húc Thần tuy là gay kín nhưng vẫn luôn có tin tức ở trong giới, bởi vì là đồng loại nên tuy chưa từng gặp mặt trực tiếp với Tịch Viễn Chinh nhưng cậu biết Tịch Viễn Chinh thật ra là gay, ra tay hào phóng, ưa thích các nam sinh xinh đẹp, phí chia tay bỏ ra cũng rất rộng rãi, nên trong giới có rất nhiều tin đồn về anh ta.

Nhưng đối với hành vi lừa hôn của anh ta, Thẩm Húc Thần rất không có hảo cảm.

"Chủ đề của bữa tiệc chào đón tân sinh là Hoa quốc vươn ra thế giới, tập trung vào việc tương tác giữa Hoa quốc và thế giới." Tịch Viễn Chinh đẩy mắt kính, nói: "Bữa tiệc này cần có sự hợp tác của cả sinh viên mới và sinh viên cũ. Nhưng các tiết mục biểu diễn, vẫn tập trung nhiều vào các tiết mục của sinh viên khóa trên, sinh viên khóa mới chỉ là phụ. Hiện tại các tiết mục của các anh chị khóa trên đều đã được chuẩn bị xong, nhưng bởi vì khóa mới vừa vào trường đã phải đi tập quân sự nên các em chỉ còn đúng một tuần để chuẩn bị cho tiết mục của mình, chính xác mà nói chỉ còn 6 ngày. Bởi vì trước khi bữa tiệc được diễn ra, chúng ta đã có một buổi tổng duyệt trước, hi vọng sau khi cuộc họp này kết thúc, các em có thể mau chóng bố trí và luyện tập tiết mục của mình..."

Advertisement

Mặc kệ Thẩm Húc Thần có phản cảm với nhân phẩm của Tịch Viễn Chinh ra sai thì công bằng mà nói năng lực làm việc của anh ta rất không tồi. Anh ta lời ít ý nhiều lên kế hoạch sắp xếp chương trình, cuộc họp kéo dài khoảng 20 phút rồi kết thúc. Vừa tan họp, xung quanh Thẩm Húc Thần nhanh chóng vây quanh một đống người. Thẩm Húc Thần còn chưa nói gì, Tịch Viễn Chinh đã lên tiếng: "Giải tán, đừng vây quanh học đệ như thế. Con nữa, Thẩm học đệ, em đi theo anh một chút, anh có chuyện cần thương lượng với em."

Thẩm Húc Thần nhìn Tịch Viễn Chinh một cái, không phải bắt mình cảm tạ vì đã giải vây cho mình đấy chứ?

Tịch Viễn Chinh dẫn Thẩm Húc Thần đi trong sân trường. Sân trường rất lớn, thảm thực vật rậm rạp, rất thích hợp để đi dạo. Dọc đường đi Tịch Viễn Chinh chỉ dẫn cho Thẩm Húc Thần tất cả vị trí của các khu giảng đường khu văn phòng, thư viện, rồi căn tin nào ăn ngon nhất, rồi muốn làm gì thì có thể tới đâu.... Tóm lại, chỉ dẫn sơ đồ trường một cách chi tiết cho một tân sinh viên. Nếu không phải Thẩm Húc Thần đã có kí ức của đời trước, chỉ sợ hiện tại cậu sẽ gia tăng hảo cảm với Tịch Viễn Chinh.

"Cám ơn anh đã chỉ dẫn nhiều như vậy. Hẳn đã tốn rất nhiều thời gian của anh? Anh có việc bận thì cứ đi làm đi, giờ tôi cũng phải về phòng kí túc đây." Thẩm Húc Thần nói. Gương mặt mỉm cười này của cậu ở trong mắt Tịch Viễn Chinh chính là có ý dầu muối đều không ăn.

Ánh mắt Tịch Viễn Chinh chợt lóe, xem ra tiểu học đệ xinh đẹp này tâm cảnh giác rất cao! Anh ta cũng không làm khó người khác, liền nói: "Thật ra cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vì mỹ nhân phục vị là vinh hạnh của anh, bất kể nam nữ. Vậy anh đi trước, lần sau gặp. Đúng rồi, lúc đầu gặp quên nói, rất vui được quen biết em."

"Cám ơn." Thẩm Húc Thần lạnh nhạt đáp. Tuy rằng cậu lịch sự nhưng không hề có hứng thú, thậm chí còn keo kiệt nói một câu: "Tôi cũng rất vui khi quen biết anh."

Trên đường trở về phòng, Thẩm Húc Thần vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

Từ sau khi được Trình Dĩ Hoa thổ lộ, tuy rằng cậu cũng dần động tâm nhưng đến cùng vẫn luôn lưu lại đường lui cho mình, chung quy cậu là người có lý trí lớn hơn tình cảm. Sở dĩ lưu lại đường lui cho mình, chỉ là hi vọng sau này có một ngày nào đó Trình Dĩ Hoa đột nhiên tâm huyết dâng trào hết yêu muốn chia tay, cậu cũng không đến mức quá chật vật. Thế nhưng, hiện tại cậu đã đeo nhẫn, Trình Dĩ Hoa đã đeo vòng cổ, cả đời này bọn họ nhất định sẽ ở cùng một chỗ! Đã như vậy, những suy nghĩ trước đó không còn tồn tại.

Nhưng riêng việc come out... Thẩm Húc Thần vẫn phải nghĩ tới. Tình yêu tuy là chuyện của hai người nhưng có đôi khi cũng là chuyện của hai gia đình. Phải nói rõ với ông bà nội, còn phải nói với cha mẹ Trình Dĩ Hoa. Phỏng chừng tới lúc đó, cha mẹ Trình Dĩ Hoa sẽ hận chết mình vì đứa con trai ưu tú của họ đã bị mình bẻ cong. Thẩm Húc Thần đã nghĩ kỹ, đến lúc đó, cho dù có bị chỉ trích nặng nề thế nào, cậu cũng chịu đựng, không thể để bạn trai mình chắn ở phía trước. (Jer::v em cứ lo xa =))) ảnh giải quyết trong vòng 1 nốt nhạc rồi.)

Sau khi trở lại phòng ngủ, Thẩm Húc Thần cũng không giấu chiếc nhẫn trên tay đi. Trong thoáng chốc đã bị đám bạn cùng phòng nhìn thấy. Âu Dương Húc duỗi tay chỉ thẳng vào cái nhẫn trên tay Thẩm Húc Thần, run rẩy nói: "Nó chỉ là một vật trang sức thôi đúng không? Thật sự mày vẫn chưa thoát FA đúng không?"

"Chia buồn nha! Tao thoát lâu rồi!" Thẩm Húc Thần cười thực muốn ăn đòn, còn cố tình giơ nhẫn lên hôn chụt một cái.

Âu Dương Húc bịt hai tai lại, biểu tình đầy mặt 'toàn thế giới đều phản bội tôi', tuyệt vọng nói: "Tao vừa mới khoe với một nhỏ cùng cấp 3... là tao cùng phòng với mày! Vì thế nó rất trượng nghĩa mà tỏ vẻ sẽ dẫn theo các bạn cùng phòng nó giao lưu hữu nghị với phòng chúng ta! Nhưng hiện tại Thẩm Húc Thần đã thoát FA, tao không thể kéo Thẩm Húc Thần đi giao lưu được rồi... a a a, các em gái xinh đẹp nhất định sẽ không đồng ý tới đây, tao biết mà, mấy nhỏ đó chỉ nhằm về Thẩm Húc Thần mà tới thôi!"

"Vậy mày chơi game với tao đi, trong game có rất nhiều con gái! Game chiến đấu mới ra cũng rất thú vị, các em gái trong này đều có bộ ngực rất rất lớn! Trước nay chưa từng lớn như vậy đâu." Phương Duyên ngốc manh nói. Thế nhưng, cậu ta vừa nói xong, Âu Dương Húc, Hoắc Khải, Thẩm Húc Thần đều bắn tầm mắt về phía cậu ta.

Phương Duyên co quắp một chút: "Tao nói sai cái gì sao?"

Thẩm Húc Thần lập tức bước tới, nhéo nhéo mặt Phương Duyên một cái, nói: " Chúng ta mới không gặp một ngày! Chỉ mới một ngày thôi mà Tiểu Duyên Duyên nhuyễn manh khả ái của tao đến cùng đã bị ai làm hư? Có phải là anh Hoắc Khải không? Anh thường xuyên phun ra mấy câu không đàng hoàng! Hay là Âu Dương Húc, mày vẫn luôn có suy nghĩ không đứng đắn với con gái!"

"Anh trong sạch!" Hoắc Khải vội vàng kêu oan.

Âu Dương Húc có chút suy nghĩ nói: "Đúng nha, còn có các em gái 2D mà...nghe nói các em 2D còn dễ dỗ dành hơn các em 3D..."

"Đúng, đúng, tao đang chơi game chiến đấu nè, Âu Dương Húc, mày có thể chơi cùng tao." Phương Duyên cười toe nói.

Trại tập trung trạch nam tương lai đã dần hình thành, thật là đáng mừng.

102: Đầu tư

Thẩm Húc Thần đã tạo thành thói quen mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ lượn qua phòng tối một lúc, bởi vậy bề ngoài cậu đi ngủ tương đối sớm. Cho dù dân sinh viên đa số đều ngủ sau 12h thì Thẩm Húc Thần vẫn đúng 10h là trèo lên giường. Việc đầu tiên khi nằm xuống là gọi điện cho Trình Dĩ Hoa, kết quả điện thoại Trình Dĩ Hoa đang bận không kết nối được.

Thẩm Húc Thần đợi khoảng 10 phút sau, lại gọi điện cho Trình Dĩ Hoa lần nữa, vẫn không thể liên lạc được. Thẩm Húc Thần không nghĩ nhiều, cảm thấy chắc Trình Dĩ Hoa có việc bận gì đó, vì thế, Thẩm Húc Thần nhắn cho Trình Dĩ Hoa một tin chúc ngủ ngon rồi tắt máy.

Thẩm Húc Thần nằm trên giường, rất nhanh lại vào phòng tối. Vì thế, trong mắt 3 thằng bạn cùng phòng đang chúi đầu vào chơi game thì Thẩm Húc Thần đặt người cái là ngủ luôn.

"Có phải những người có thói quen sinh hoạt quy luật lớn lên sẽ rất đẹp trai không? Ít nhất làn da nhất định rất đẹp." Âu Dương Húc thắc mắc.

Hoắc Khải lười châm chọc Âu Dương Húc hay thắc mắc linh tinh vì dù sao chính anh ta cũng không biết được. Anh ta lại bắt đầu gà mẹ dặn dò Phương Duyên: "Giờ này đừng có ăn nữa, không tốt cho dạ dày." Phương Duyên lung tung gật đầu.

Thứ hai đầu tuần, sinh viên năm nhất chính thức đặt chân vào giảng đường.

Lúc Thẩm Húc Thần dậy, có thấy tin nhắn trả lời của Trình Dĩ Hoa, hóa ra tối qua không gọi được cho hắn là vì hắn mải nói chuyện điện thoại với cha mẹ.

Vừa lên đại học, rất nhiều người còn chưa kịp thích ứng, bởi vì, đại học có nhiều thời gian tự do hơn thời trung học, cũng không có các thầy cô như hung thần ác sát ngày ngày nhìn chằm chằm ngăn cái nọ cấm cái kia. Vì thế, rất nhiều người sau khi lên đại học liền bắt đầu đọa lạc. Nhưng riêng Quốc đại lại có những quy củ rất cứng nhắc, để vượt qua các môn học vẫn phải nhờ vào điểm số, nếu ai không qua được, thầy cô sẽ khuyên người đó nên học lại hoặc rút lui, chính vì vậy mà tính tự giác học tập ở Quốc đại vẫn rất cao, hoặc là được duy trì khá cao. Nhưng dù vậy, các thầy cô cũng không thể quản hết được số lượng sinh viên quá đông trong trường, cho nên hết thảy vẫn dựa vào tính tự giác của bản thân sinh viên mà thôi.

Thẩm Húc Thần cũng không bỏ toàn bộ tinh thần vào việc học như trước, không giống Trình Dĩ Hoa, chung quy cậu không có nhiều hứng thú với việc nghiên cứu, cho nên cậu càng tập trung tinh thần vào sự nghiệp tương lai của mình hơn. Cậu đã thương lượng với một studio sản xuất phim hoạt hình anime, quản lý nơi đó họ Phó, đạo diễn Phó.

Đạo diễn Phó đã hơn 40 tuổi nhưng tâm hồn đặc biệt hồn nhiên, toàn tâm toàn ý muốn chấn hưng mảng Anime trong nước, vì thế hai vợ chồng ông quyết định không có con, mà coi các bộ phim Anime như con mình, trả giá hết thảy mọi tâm huyết và mồ hôi nước mắt vì chúng. Thời kỳ những năm 90, khi các sản phẩm phim hoạt hình trong nước phát triển không tệ, Phó đạo cũng coi như công thành danh toại, kinh doanh lời không ít. Nhưng sau khi dấn thân sâu vào mảng phim điện ảnh hoạt hình, bởi vì tiền không đủ, Phó đạo đành bán công ty, bán xe để lấy tiền đầu tư, hiện tại tuy sinh hoạt không đến mức quá nghèo khó nhưng đích xác không quá dư dả. Ông ấy còn hạ mặt mũi chạy vạy khắp nơi tìm người đầu tư, nhưng vẫn không có được bao nhiêu tiền.

Nền văn hóa điện ảnh Hoa quốc có chút dị dạng, hơn nữa mấy chục năm sau này sẽ càng trở nên dị dạng hơn. Nói dễ hiểu thì là ở hạng mục này, tôi chỉ ném vào đó 200 ngàn, cuối cùng có thể thu lại 10 triệu. Mà với bộ phim kia của ông, muốn kéo lương tâm muốn kéo tình cảm của khán giả thì cần phải có chất lượng, mà đã cần chất lượng thì ít nhất cũng phải ném vào đó 10 triệu, cuối cùng cũng chỉ thu lại được 10 triệu. Chúng tôi là người làm ăn, không phải đi từ thiện, chúng tôi còn phải kiếm tiền nuôi vợ con chúng tôi!

Chính vì thế, các bộ phim cổ trang hiện nay càng lúc càng thô ráp, trang phục của diễn viên thì như lũ ăn mày! Vì thế kịch bản bây giờ toàn viết theo kiểu mì ăn liền, dường như chỉ trông chờ vào việc tuyên truyền là đủ, ai quản các ông có tâm huyết hay không?! Vì thế dòng phim Anime càng lúc càng... thực khiến người ta không biết nên nói thế nào, sau này quốc gia có chi ra một khoản kinh phí trợ cấp nhằm vực dậy dòng phim hoạt hình, vì thế rất nhiều nhà làm phim càng làm bừa làm bãi làm cho có để lừa lấy số tiền kinh phí trợ cấp của chính phủ. Thậm chí có những bộ phim có rất nhiều nhân vật giống nhau, đúng là vì tiền, cái gì cũng không cần, vì vậy mà dòng phim hoạt hình từng bước bị hủy hoại dần.

Phó đại không nguyện ý thông đồng làm bậy. Nói ông ấy hồn nhiên chính là ở điểm này. Cho dù studio của ông ấy sắp phá sản, ông ấy cũng không nguyện ý buông bỏ các chuẩn mực trong lòng, ông ấy vẫn luôn muốn theo đuổi quyết tâm làm những bộ phim hoạt hình chất lượng, ông ấy vẫn không chịu buông bỏ ước mơ cả đời của mình. Có lẽ, rất nhiều người sẽ cảm thấy Phó đạo ngốc, nhưng đây chính là chỗ khiến Thẩm Húc Thần thán phục ông ấy. Trong mắt Thẩm Húc Thần, Phó đạo một lòng theo đuổi nghệ thuật, đó chính là điều đáng trân quý nhất trên người ông ấy, cũng là chỗ khiến mọi người kính nể.

Thẩm Húc Thần đã chủ động liên hệ với Phó đạo.

Đối với Phó đạo không kéo được đầu tư gấp đến độ xoay vòng vòng như kiến bò trên chảo nóng mà nói, đây là một cơ hội trời cho.

Biết Phó đạo thích ăn cay, Thẩm Húc Thần đã hẹn gặp ông ở một quán cay Tứ Xuyên, còn cố ý đặt một phòng riêng. Xuất phát từ lễ nghi xã giao lịch sự, lần gặp mặt này, Thẩm Húc Thần đã cố ý tới sớm 15 phút. Không ngờ Phó đạo còn tới sớm hơn cả cậu. Hơn nữa, nhìn cốc nước trước mặt ông ấy có thể thấy ông ấy đã tới đây một lúc lâu.

Nói thật, lúc Thẩm Húc Thần bước vào cửa, nội tâm Phó đạo thập phần thất vọng. Bởi vì người thanh niên gọi điện tới có ý định đầu tư vào bộ phim của ông nhìn qua thật sự còn rất trẻ. Những nhà đầu tư như vậy bình thường đều là phú nhị đại, trong tay có chút tiền tiêu vặt, sau đó tâm huyết dâng trào muốn đầu tư gây dựng sự nghiệp nhưng thật ra nhiệt tình căn bản không duy trì được bao lâu. Nam hài tuổi này, xem tuổi thì đúng là một nam hài, bọn họ không thể lý giải được nội tâm nhiệt tình cùng mong đợi của Phó đạo.

Sâu trong nội tâm, Phó đạo thở dài một hơi.

Thẩm Húc Thần biết tâm tình nặng nề của Phó đạo, mỉm cười tự giới thiệu: "Phó đạo, chào chú, cháu là Thẩm Húc Thần, chú có thể gọi cháu là Tiểu Thẩm, hiện tại đang là sinh viên Quốc đại. Thật lòng mà nói, từ nhỏ cháu chỉ xem phim hoạt hình của Phó đạo mà lớn lên! Không sợ chú chê cười nhưng hồi nhỏ nhà cháu nghèo, chỉ hàng xóm mới có TV, để mỗi ngày có thể sang nhà hàng xóm xem 《 Thông minh và ngốc nghếch 》 cháu đã phải dạy kèm cho con trai nhà đó cả mùa hè."

Nghe Thẩm Húc Thần nói như vậy, cho dù hiện tại Phó đạo đang cõng một áp lực cực đại cũng nhịn không được mà bật cười.

Thẩm Húc Thần nhân cơ hội đưa menu cho Phó đạo nói: "Hôm nay được gặp gỡ cha đẻ của Tiểu Quang ngốc nghếch và Tiểu Thiên thông minh, cháu phi thường kích động... Nào, Phó đạo, chúng ta gọi món trước rồi vừa ăn vừa nói chuyện."

Tiểu Quang và Tiểu Thiên là hai nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình 《 Thông minh và ngốc nghếch 》 Bộ phim này chủ yếu mang tính chất giáo dục phổ cập khoa học cho trẻ con, đương nhiên tình tiết các tập phim đều được lồng ghép rất thú vị. Thẩm Húc Thần gọi Phó đạo là cha đẻ của Tiểu Quang và Tiểu Thiên khiến ông thập phần dễ chịu. Tuy rằng vẫn cảm thấy Thẩm Húc Thần quá mức trẻ tuổi nhưng thấy cậu coi trọng tác phẩm nổi tiếng thời trẻ của mình, sâu trong nội tâm ông, lại nhịn không được mà sinh ra một tia tin tưởng. Ít nhất, trước mắt, cậu thanh niên trẻ tuổi này hiểu rõ các tác phẩm của ông, chứng tỏ nguyện ý tôn trọng các đứa con tinh thần của ông.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Thẩm Húc Thần chậm rãi cởi mở nói chuyện với Phó đạo. Qua cuộc trò chuyện, Thẩm Húc Thần phát hiện, Phó đạo quả nhiên là một người hồn nhiên, thế giới nội tâm của ông ấy phi thường lý tưởng hóa, lúc nào cũng mơ mộng ôm ấp sẽ làm lên đại nghiệp. Ông ấy tựa như trẻ con, nội tâm phi thường sạch sẽ, nhưng đó lại là một thế giới vô cùng rộng lớn. Những người như ông ấy chỉ thích hợp để làm nghệ thuật, thật sự không thích hợp để làm kinh doanh.

    people are reading<Học Bá Tái Sinh>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click