《Học Bá Tái Sinh》Phần Không Tên 4
Advertisement
41: Tích cóp tích phân
Tới khi ba bạn nhỏ về tới trường, nói lời tạm biệt với Trâu Tề, đã là buổi tối. May mà trước đó tài xế của Trâu Tề đã gọi điện về trường xin nghỉ cho bọn họ, nên dù ba người không về kịp lớp học buổi tối nhưng cũng không bị phê bình.
Trước khi Trâu Tề rời đi, đã lưu lại phương thức liên hệ phi thường chi tiết, ghi rõ địa chỉ gia đình và đơn vị công tác của mình, còn cả số điện thoại di động của mình và vợ cũng viết ra. Xét thấy hai chị em không có di động, Trâu Tề cũng xin cả số điện thoại nhà của hai chị em ở Phần Thủy trấn. Nhưng điện thoại nhà là điện thoại cố định mà hai chị em đa phần thời gian đều không ở Phần Thủy trấn mà đi học trên Tiễn Hồ trấn. Chính vì vậy liên lạc giữa hai bên không được thuận tiện.
Nếu không phải do nhà trường cấm sử dụng di động, Trâu Tề đã mua cho mỗi chị em một cái di động rồi. Không phải vì ông keo kiệt mà vì ông là người lớn, không thể chủ động giật dây khiến bọn nhỏ vi phạm nội quy trường học được? Nếu ông dạy hư hai đứa nhỏ, nói không chừng nửa đêm Lục Kiến Tinh sẽ về báo mộng cho ông mất! Không không không, ông không thể nói như vậy, ông là Đảng viên, ông không thể mê tín dị đoan. Nhưng dù thế nào, ông cũng không được dạy hư hai đứa nhỏ ngoan thế này được, thế thì thực có lỗi với với huynh đệ!
Đúng lúc này, Trình Dĩ Hoa lên tiếng giải vây: "Cháu có di động, đã được các thầy cô cho phép sử dụng. Lúc nào chú muốn liên hệ với bọn họ, trực tiếp nhắn tin cho cháu là được." xét thấy học sinh đa phần thời gian đều lên lớp, bình thường có điện thoại không thể nghe, nhưng nhắn tin thì không thành vấn đề.
Mắt Trâu Tề sáng lên, tức thì cảm thấy con trai của Trình Văn Hóa thật cmn nhãn lực kinh người!
Trình Văn Hóa là cha của Trình Dĩ Hoa.
Em họ chi thứ của Trâu Tề, Trâu Mật gả cho cậu út của Trình Dĩ Hoa, Tần Đường, như vậy dòng thứ Trâu gia và Tần gia là thân thích. Cho dù Trâu Tề và Trâu Mật có quan hệ rất tốt thì thời đại này quan hệ hôn nhân không hề chặt chẽ như thời phong kiến trước đây, cho nên dòng chính Trâu gia và Tần gia không có quan hệ thân thiết mấy, chỉ biết có gia đình như vậy mà thôi. Cũng vì thế mà dòng chính Trâu gia và Trình gia bảy rẽ tám qoẹo một chút tình cảm cũng không có.
Quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng xa xôi như vậy, Trâu Tề là dòng chính Trâu gia, tuy rằng ngưỡng mộ Trình Văn Hóa cũng là quân nhân hán tử như mình nhưng giữa hai người bọn họ thật sự không có giao tình gì.
Được cái Trình Văn Hóa dạy con quá tốt, hôm nào rảnh phải tìm Trình Văn Hóa uống mấy cân rượu đế mới được! Dù sao cũng là quân nhân đồng nghiệp, giao tình cũng từ ly rượu mà ra! Trâu Tề hớn hở dùng sức vỗ vai Trình Dĩ Hoa, khiến Trình Dĩ Hoa đau tới nhe răng trợn mắt.
Advertisement
Mấy chú cháu lại đứng trước cổng trường nói chuyện thêm nửa tiếng, rốt cuộc mới lưu luyến mà nói hẹn gặp lại.
Thẩm Húc Thần nhịn không được mà dùng một loại ánh mắt phi thường mở mịt nhìn tiểu ca tài xế kia vài lần.
Trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, Thẩm Húc Thần đương nhiên không phải là coi trọng người tài xế kia mà cậu chỉ là thích loại hình nam nhân như vậy thôi.
Lòng yêu cái đẹp ai chả có, cho dù là nam nhân tính hướng bình thường, trên đường gặp được nữ nhân phù hợp với gu thẩm mỹ của mình cũng sẽ nhịn không được mà quan sát người ta vài lần.
Sau khi tết dương qua đi, mọi người lại nghênh đón một đợt thi tháng lại tới. Dưới áp lực thi cử, bầu không khí trong lớp không thể nào sôi nổi lên được. Ngay cả chuyện của Hứa Mẫn Mân cũng không lan truyền được bao lâu, chỉ là, cho dù mọi người có vùi đầu vào học tập thì giữa con trai và con gái trong lớp vẫn xày ra chút chiến tranh nho nhỏ.
Nguyên nhân chiến tranh chính là cửa sau lớp học có mở ra hay không.
Mọi người đều biết, bởi vì chỗ ngồi của lớp 6 dựa theo chiều cao mà xếp chỗ, cho nên ngồi ở khu vực cửa sau đều là nam sinh. Bọn con trai cảm thấy trong phòng học quá bức bí nên thường mở toang cửa sau ra. Chuyện này khiến bọn con gái rất không thích, bởi vì các nhỏ luôn cảm thấy có gió lạnh từ cửa sau thổi thốc vào người, thế cho nên bọn họ ngồi đằng trước sắp bị đông lạnh tới mức rét run lẩy bẩy.
Bọn con trai muốn mở cửa, bọn con gái muốn đóng cửa, mấy người cãi qua cãi lại thành cuộc chiến.
"Cửa trước và cửa sổ đều đóng kín, phòng học thì bức bí, không khí không được lưu thông, bọn tôi mở cửa sau không phải để thông khí sao?" đây là quan điểm của nhóm nam sinh.
"Cả lớp sắp bị đông chết tới nơi rồi! Trong phòng cũng đủ rét, mấy ông còn muốn mở toang cửa sau, một chút khí ấm cũng không có! Sao mấy ông ích kỷ vậy?!" Đây là quan điểm của nữ sinh.
"Trong lớp đã có người bị cảm, không khi không được lưu thông, đến lúc đó lây bệnh cho cả lớp thì làm sao?!" Đây là quan điểm của nam sinh.
"Chính vì mấy ông cứ mở toang cửa ra mới có người bị cảm!" Đây là quan điểm của nữ sinh.
"Con gái mấy bà rất bá đạo!"
"Con trai mấy ông mới ích kỷ!"
Gia nhập cuộc chiến chỉ có mấy nam nữ sinh, còn lại đại đa số học sinh trong lớp dù có ý kiến gì cũng ngậm miệng không dám nói, khiến không khí trong lớp càng trở nên thập phần giằng co.
Đương nhiên cũng có nam sinh muốn đóng cửa, cũng có nữ sinh muốn mở cửa, chỉ là đang ở trong tập thể, nếu không muốn bị xa lánh thì nhất định phải cho mọi người thấy lập trường "chính xác" của mình, cho nên mọi người mới không dám nói mà thôi. Vì thế, khi nam sinh mở cửa ra, một lát sau sẽ có nữ sinh chạy xuống đóng cửa lại. Nữ sinh vừa ngồi xuống chỗ mình, đám nam sinh lại mở cửa ra. Cánh cửa kia cũng thực đáng thương, cả ngày kẽo ca kẽo kẹt, may mà còn chưa hỏng.
Advertisement
Không tới vài ngày, cô Tống biết chuyện này, cô lập tức đưa ra một quy định mới. Trong giờ giải lao, cả lớp ra ngoài hành lang đứng, mở toàn bộ cửa trong lớp ra để thông khí. Đợi tới khi vào tiết, mọi người lại đóng toàn bộ cửa lại. Như vậy, vừa đảm bảo vấn đề thông khí vừa đảm bảo khi lên lớp mọi người không bị đông lạnh.
Có lẽ đối với cô Tống đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên nhưng kỳ thật trong lòng nam nữ sinh trong lớp đều cảm thấy không vừa lòng. Nhưng mọi người đều học chung một lớp, tất sẽ có lúc bất đồng ý kiến, ngoại trừ thỏa hiệp, thông cảm và bao dung lẫn nhau, nào còn biện pháp khác?
Trong trận chiến này, Thẩm Húc Thần thuộc về phe bảo trì trầm mặc. May mà dù có thông khí hay không, có rét lạnh hay không thì hiện tại tố chất thân thể cậu phi thường tốt, sẽ không dễ dàng trúng thầu virus cảm mạo. Khi Thẩm Húc Thần xem xét cửa hàng trên hệ thống, nhìn thấy có bán túi sưởi trong mục đồ dùng sinh hoạt, thứ này tạm thời chưa có bán ở Tiễn Hồ trấn, Thẩm Húc Thần dùng tích phân đổi một hộp lớn, chỉ nói là do biên tập tạp chí mua bên ngoài gửi về cho, chia cho Cố Vọng Thư và Trình Dĩ Hoa mỗi người một cái.
Buổi tối trước khi tới giờ tự học, Cố Vọng Thư sẽ ôm vào bụng, buổi tối còn có thể ôm ngủ, khiến nhỏ thoải mái tới muốn khóc. Còn về Trình Dĩ Hoa, cậu tạm thời chưa dùng tới, nhưng cậu lại đãi Thẩm Húc Thần đi ăn tối.
Thẩm Húc Thần hiện tại thật sự rất bận rộn, dưới sự thúc giục của hệ thống, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học tiếng Đức.
Mà vì có thể tích cóp được nhiều tích phân đề phòng bất cứ tình huống bất ngờ nào, mỗi ngày Thẩm Húc Thần cũng sẽ tranh thủ làm nhiều nhiệm vụ thêm một chút, ví dụ như mỗi ngày cậu sẽ kiên trì thổi tiêu một giờ. Mà bởi vì trong trường có quy định chạy bộ buổi sáng cùng buổi chiều, hơn nữa mỗi tuần cũng có vài tiết thể dục, giờ ngoại khóa lại cùng bọn con trai trong lớp đánh bóng rổ, cho nên nhiệm vụ rèn luyện thân thể hàng ngày đều tự động hoàn thành. Trước lúc đi ngủ, Thẩm Húc Thần lại vào phòng tối viết nốt quyển tiểu thuyết.
Đương nhiên, Thẩm Húc Thần cũng không quên thân phận học sinh của mình, cậu không hề bỏ qua số lượng bài tập về nhà được giao. Cho tới nay, trí nhớ không ngừng được rèn luyện, trên cơ bản cậu đã đạt được trình độ đọc qua sẽ không quên. Bên cạnh đó, cậu cũng vẫn thường viết một số tản văn hay bài luận gửi cho tạp chí.
Ngày 20 tháng 1 là sinh nhật của Thẩm Húc Thần. Sinh nhật Cố Vọng Thư là ngày hôm trước, 19 tháng 1. Hai chị em tuy rằng hơn kém nhau nửa tiếng đồng hồ nhưng bọn họ lại thuộc hai chòm sao khác nhau. Cố Vọng Thư là ngày cuối cùng của chòm Ma kết, còn Thẩm Húc Thần là ngày đầu tiên của chòm Bảo Bình.
Tuy rằng Thẩm Húc Thần không tin mấy cái cung hoàng đạo này nhưng cậu cảm thấy nó cũng rất thú vị. Mỗi khi luyên thuyên với đám bạn, cậu có thể ba hoa chích chòe nói, bọn mày biết không, tao có chị gái sinh đôi, bọn tao cùng tuổi nha! Mà chị tao thuộc chòm sao Ma Kết còn tao thuộc chòm Bảo Bình, bọn mày đoán xem chuyện này là thế nào?
Sinh nhật hai chị em vào đầu năm, xem như đại sinh nhật. Cho nên khi đi học, ông Thẩm Bình Trung đã cho hai chị em đi học trước một năm. Vì vậy tuy rằng trên giấy tờ hai chị em nhỏ hơn các bạn trong lớp một tuổi nhưng nếu tính bằng tháng thì cũng không kém bao nhiêu.
Bởi vì đều là năm đầu học chung một lớp nên mọi người đều không biết rõ sinh nhật của bạn mình. Mà Thẩm Húc Thần lại là người không quá để ý tới chuyện sinh nhật, bởi vậy, Thẩm Húc Thần căn bản không nhận được món quà sinh nhật nào – không sai, cả hai chị em đều không chuẩn bị quà sinh nhật cho đối phương, chỉ bởi vì bọn họ không có thói quen này.
Nói là không có quà sinh nhật cũng không đúng, bởi vì hệ thống đã tặng cho Thẩm Húc Thần một món quà. Khi mở gói bọc ra, bên trong là một bình kẹo đủ màu sắc.
Đọc hướng dẫn sử dụng, Thẩm Húc Thần phát hiện loại kẹo này giống đậu quái vị trong Harry Potter, trước khi cho vào miệng, vĩnh viễn sẽ không biết được mình sẽ ăn phải khẩu vị gì. Nếu không cẩn thận ăn phải vị nước mũi, vị phân trâu... Thẩm Húc Thần nhịn không được rùng mình một cái, thật quá đáng sợ!
Hơn nữa, ăn kẹo này còn sản sinh một số tác dụng phụ khác. Hương vị tốt sẽ khiến người ăn được tăng buff nửa tiếng đồng hồ, ví dụ như tập trung lực chú ý, tâm tình sung sướng chẳng hạn... Còn nếu vớ phải kẹo thối sẽ giảm debuff của người ăn nửa giờ, ví dụ như tăng sức nặng cơ thể, giảm cơ năng thân thể...
Món quà này căn bản không có tác dụng gì!
Các viên kẹo hình thù giống nhau, mùi vị giống nhau, chỉ màu sắc là có chút khác biệt. Hơn nữa, mỗi viên kẹo đều có màu sắc vô cùng xinh đẹp, cho nên, Thẩm Húc Thần căn bản nhìn không ra đâu là kẹo ngon hữu ích đâu là kẹo thối có hại.
Bởi vậy, Thẩm Húc Thần mới không mạo hiểm đi ăn kẹo đâu!
Thẩm Húc Thần đành phải để bình kẹo vào ô vuông không gian được hệ thống tặng kèm. Đúng rồi, bình dược vận xui lần trước dùng còn dư cũng đang để ở đó.
Rất nhanh, học kỳ 1 của lớp 10 đã kết thúc.
Trong kỳ thi cuối kỳ, Thẩm Húc Thần đương nhiên vẫn đứng nhất khối, lần này, đứng thứ nhì lại là Cố Vọng Thư. Không biết vì cái gì, tính cả lần thi tháng trước đó, Trình Dĩ Hoa đã mấy lần thi không được tốt. Nói không được tốt cũng không đúng lắm, thành tích cậu ta vẫn nằm trong top 10 như cũ, chỉ là không còn chói lọi như trước mà thôi.
42: Nghỉ đông
Nghỉ đông chỉ được hơn hai tuần, tới mùng mười đầu năm, học sinh phải quay trở về trường. Bọn họ không thể về nhà đón tết Ông Táo, nhưng vẫn kịp đón Giao thừa! Bọn họ mới học lớp 10 a, lãnh đạo trường chuyên Tiền Hồ cũng thật vô tình vô nghĩa!
Đương nhiên, nếu không đi so đo sự thật khiến người tuyệt vọng này thì nhóm học sinh vẫn phi thường cao hứng.
Khi chào từ biệt Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần cũng đã viết xong bộ 《 ảnh đế dị giới mạo hiểm 》 lưu trong USB giao lại cho cậu ta. Trong nhà Thẩm Húc Thần không có máy tính, cậu muốn nhờ Trình Dĩ Hoa up lên trang web giùm cậu. Trình Dĩ Hoa tự nhiên đáp ứng.
Xét thấy hàng hóa ở Tiền Hồ trấn so với Phần Thủy trấn đa dạng lại rẻ hơn nhiều, Thẩm Húc Thần giờ đã có tiền trong tay, cậu và Cố Vọng Thư quyết định mua quà tết ở đây rồi mang về nhà. Gọi điện báo với ông nội tối nay bọn họ sẽ về, rồi hai người cùng nhau ra cửa hàng tạp hóa.
Đầu tiên mua quần áo mới đón tết, lại mua thêm ít kẹo bánh hoa quả để tiếp đón khách khứa, lại mua thêm ít pháo hoa... đợi tới khi Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư chạy tới bến tàu thì đa số học sinh cùng đường với bọn họ đã chen nhau lên tàu hết rồi!
Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư xách bao lớn bao nhỏ lên tàu, thời tiết rất lạnh, mọi người đều ngồi hết trong khoang, không ai dại mà mò lên boong tàu đón gió. Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư mua vé ngồi cạnh nhau. Trong khoang thuyền phi thường chật chội, mùi vị cũng không dễ ngửi.
Thẩm Húc Thần nhỏ giọng nói thầm với Cố Vọng Thư: "...Em cảm thấy ông nội đã đến lúc về hưu, hiện giờ ông vẫn còn tiếp tục đi dạy là do chúng ta đi học xa không ở nhà. Nếu như chúng ta mua một căn nhà trên Tiền Hồ trấn, ông nội sẽ không phải vất vả như trước nữa."
Cố Vọng Thư đã biết Thẩm Húc Thần có tiền, nghe cậu nói như vậy, nhỏ lập tức tán đồng: "Lần trước khi Thần Thần nhắc tới vấn đề này, chị cũng đã cẩn thận suy nghĩ, chị cảm thấy...Nếu ông nội không ở Phần Thủy trấn, thì hai chị em ta cũng không còn cảm tình gì với nơi đó."
Đây là lời thật. Hai chị em không còn thân thích, người duy nhất bọn họ coi trọng cũng chỉ có ông nội Thẩm Bình Trung.
"Sau này chúng ta lên đại học, đi làm, thành gia lập nghiệp, căn bản cũng không ở lại Phần Thủy trấn. Cho nên, kêu ông nội chuyển đi với chúng ta là quyết định không sai. Cái khác không nói, ít nhất Tiền Hồ trấn so với Phần Thủy trấn thuận tiện hơn rất nhiều." Cố Vọng Thư nói.
"Nếu Duyệt Duyệt đã đáp ứng, vậy sau khi về nhà, Duyệt Duyệt phải khuyên nhủ ông nội nhé. Nếu Duyệt Duyệt không khuyên, ông nhất định sẽ lại tích kiệm tiền, ông luyến tiếc mua nhà." Thẩm Húc Thần nói. Ông Thẩm Bình Trung tuy là phần tử tri thức nhưng hiển nhiên ông không hề thành thạo chuyện mua bán. Bởi vì có hai đứa cháu cần phải nuôi lớn, ông tựa như người cha một lòng cầu an ổn cho con cháu, chủ trương đem tiền tiết kiệm gửi ngân hàng ăn lợi tức.
Cố Vọng Thư cười nói: "Chị biết rồi...Thần Thần cũng đừng bỏ mặc ông nội quá, có đôi khi ông rất giống trẻ con, phải quan tâm nhiều hơn mới được. Năm ngoái chị mới bắt ông cai thuốc, mấy lần trước gọi điện về lại nghe thấy ông ho khan, chắc ông lại hút lại... Aiz, uống chút rượu thì không hề gì nhưng hút thuốc lại rất hại thân."
"Được rồi, má Cố, tuân mệnh má Cố." Thẩm Húc Thần lắc đầu trêu chọc.
Cố Vọng Thư nhịn không được bật cười.
Trên bến tàu Phần Thủy trấn, ông Thẩm Bình Trung đã đứng đó đợi sẵn. Bến tàu Phần Thủy trấn không có phòng chờ tử tế, mà chỉ có một khối đá lớn nhô ra ở trước gió. Trước tảng đá được gắn một tấm biển chỉ dẫn, nhìn qua thập phần đơn sơ.
Lúc này đã là chạng vạng tối, gió lạnh buốt xương, đến thanh niên trai tráng còn cảm thấy rét run, cố tình ông Thẩm lại như không cảm thấy vậy. Tới khi nhìn thấy hai đứa cháu ngoan, cả người ông kích động hẳn lên. Ông từ trên tảng đá chạy chậm xuống, khi hai chị em đạp tấm ván từ trên tàu bước xuống, ông nội còn cầm tay đỡ cả hai.
Nhận mấy cái túi nhỏ từ tay hai chị em, ông Thẩm nhịn không được nhỏ giọng oán thầm: "Các con thật là, sao về nhà mà còn mua nhiều đồ như vậy? các con vẫn còn là học sinh đấy, còn chưa đi làm... chờ các con có công ăn việc làm rồi, mới mua đồ hiếu kính ông vẫn chưa muộn."
"Ông nội, đây đều là quà tết, bọn con không có lãng phí tiền mua đồ linh tinh đâu." Thẩm Húc Thần nhanh chóng chứng minh mình trong sạch. Hẳn là do dung dịch phục hồi cơ thể có tác dụng nên cậu cảm thấy ông nội so với mấy năm trước trông trẻ khỏe hơn rất nhiều.
Ông Thẩm trừng mắt với Thẩm Húc Thần một cái: "Biết ngay là thằng nhóc con đầu têu mà, Duyệt Duyệt từ nhỏ tiết kiệm, khác hẳn với con. Ông biết con nửa năm nay kiếm được không ít tiền nhuận bút, nhưng về sau con còn phải cưới vợ nữa..."
"Ông nội, việc đó còn lâu lắm, con còn chưa học đại học mà ông đã nói chuyện cưới vợ!" Thẩm Húc Thần nhanh chóng cướp lời: "Kiếm được tiền thì phải tiêu. Tiền mà có thể kiếm nữa, không cần phải tiết kiệm."
Nghe Thẩm Húc Thần nói như vậy, ông Thẩm lắc đầu thở dài nói: "Bọn con còn nhỏ chưa từng ăn khổ..."
Biết hôm nay cặp song sinh trở về, ông Thẩm đã sớm nhờ một nhà trên trấn có xe ba bánh chở đi. Thấy ba ông cháu mải đứng trên bến trò chuyện, người nọ đứng cạnh xe vẫy vẫy tay hô giọng gọi: "Thầy Thẩm, về nhà rồi trò chuyện tiếp! Trời lạnh, ba ông cháu đừng đứng ngoài gió nữa!"
"Đến đây đến đây, Tiểu Nghiễm, hôm nay làm phiền chú rồi." ông Thẩm động tác lưu lác giúp hai đứa cháu lên xe.
Chú lái xe ba bánh tên Lục Quảng Nghiễm, chú ấy nhìn thấy túi lớn túi nhỏ hai chị em xách, nhịn không được cười với hai chị em: "Các cháu thật là từ trường về sao?! Người không biết còn tưởng hai cháu đi buôn đấy!"
Ông Thẩm nghe vậy, gương mặt ghét bỏ lại mang theo chút kiêu ngạo nói: "Tiểu Nghiễm, chú không biết, tôi cũng vừa nói với bọn nó vậy đấy. Thằng nhóc A Hổ này có mấy bài viết được in, kiếm được một ít tiền nhuận bút, nó không giữ lại, toàn bỏ ra mua đồ cho gia đình. Trẻ con chả nghĩ gì tới chuyện tiết kiệm chi tiêu cả."
"Có bài viết được in? Đến cùng vẫn là người có ăn có học, thật lợi hại, mới học cấp 3 đã kiếm được tiền... mấu chốt không phải chút tiền đó mà là thanh danh a...ha ha, là in trên báo chí hay trên sách? Đến lúc đó tôi cũng mua một quyển, giấu trong túi, mỗi khi gặp ai liền chỉ vào danh tự cho người ta nhìn một cái, nói đứa nhỏ này là ở trong trấn chúng ta, uy phong bao nhiêu!" chú Lục Quảng Nghiễm vừa khởi động xe, vừa nói.
Ông Thẩm lắc đầu: "Cũng không thể nói như vậy... cái gì danh với không danh, ăn học mới tốn tiền. Năm ngoái có đứa nhỏ học cùng hai đứa nhóc này, tốt nghiệp cấp 2 xong liền ra ngoài làm công, nghe nói cũng kiếm được không ít tiền. Aiz...cũng do hai đứa nó không chịu thua kém, học hành không đến nỗi nên tôi mới chu cấp cho chúng nó."
Kỳ thật lời này của ông Thẩm Bình Trung thực trái lương tâm, nhưng ông cũng không còn cách nào khác, ai bảo hiện tại trên trấn đã có người nói nhảm chứ. Người nơi này vẫn thực mâu thuẫn, bọn họ phi thường tôn trọng người có học, hơn nữa còn nâng người có học lên địa vị rất cao, tựa như trong miệng mỗi người đều có thể phun ra một câu "tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có ăn học mới cao quý". Nhưng đồng thời, bọn họ lại cảm thấy sau khi tốt nghiệp cấp 2 ra ngoài làm ăn buôn bán lời bao nhiêu tiền lãi mới là chân chính lợi hại.
Bởi vì thân thế của cặp song sinh mà bọn họ từ nhỏ đã nghe quá nhiều lời đồn. Ông Thẩm không thể chặn miệng người khác, đành phải chậm rãi thay đổi tính tình của mình. Những lời không dễ nghe, ông Thẩm là trưởng bối nói trước, như vậy người khác tự nhiên sẽ phải nói lời hay.
Lục Quảng Nghiễm lại là người có kiến thức, nghe vậy liền nói: "Lời này của thầy Thẩm là không đúng...Tôi thà rằng thằng oắt con nhà tôi có thể thi đỗ cấp 3, chẳng lẽ trong nhà trông cậy vào chút tiền cỏn con nó kiếm được sao? Hai đứa nhỏ nhà ông, hiện tại tốn tiền, nhưng đợi sau khi tốt nghiệp đại học mới càng lợi hại... Đọc nhiều sách luôn rất tốt, nào là nhà khoa học, nhà văn...giống như ông vậy, vừa có tiếng vừa có tiền, thầy Thẩm cố gắng đợi hạnh phúc mai sau đi!"
Lời này của chú Lục Quảng Nghiễm nghe cũng thực dễ chịu, ông Thẩm Bình Trung cười cười không nói tiếp. Dọc đường đi mấy ông cháu nói cười vui vẻ, tới khi trời tối hoàn toàn, bọn họ mới về tới nhà. Ông Thẩm muốn giữ chú Lục ở lại ăn cơm, nhưng người ta cũng phải vội về nhà, nên đã từ chối. Ông Thẩm đành phải bỏ thêm ba đồng trả tiền xe cho chú Lục.
Ông Thẩm không biết nấu ăn, nhưng mì phở làm vô cùng ngon. Trong nhà, ông đã hấp sẵn bánh bao, hai chị em vừa về là có luôn đồ nóng để ăn. Bọn họ cơm nước xong rồi tắm rửa, sau đó cùng ông nội ngồi quanh chậu than ấm, ba ông cháu cùng trò chuyện tán gẫu.
Advertisement
Melas
Book 1: Bound and Broken is now live on Amazon! Book 2: The Witch is now live on Amazon! A young woman finds herself dead and is given the chance to reincarnate in another world with cheat-like magic powers. She accepts, only to find that this world treats magic users the same way hers did— by hunting them down for heresy. My name is MELAS?! Like... Salem spelt backwards? Oh my God, and my mother is a Witch. I am SO going to be burned at the stake! Click here to donate to my patreon and get access up to 10 chapters ahead! Click here to join my Discord Book 1: Bound and Broken is now live on Amazon! Book 2: The Witch is now live on Amazon! Book 3 (Ongoing): Chapter 77-?? Cover art by Boboplushie Current schedule: Idk lmao What to expect: - werds What not to expect: - not werds
8 149Pursuing the Demon Lord
Chet is your average college student. He works at a part time job to help pay for his education and clips coupons on the weekends to help save a few dollars when he goes shopping. However, dreams of a simple life and working at a decent job are quickly tossed aside as he finds himself transported into what he assumes to be a fantasy world! Everything was going exactly as he expected it to go, as he had read a few novels describing situations exactly like the one he found himself in. But those expectations are quickly thrown out the window when the Demon Lord herself shows up for a surprise visit! Perhaps this land of fantasy isn't so fantastical after all. (Updates whenever this funky cat completes a chapter.)
8 215Among Monsters and Men
Mankind has settled the distant world of Orr and devolved into a post apocalyptic late medieval era, at war with its native races. The Crown King has been assassinated by native hands after what seemed would be a tenuous peace. Now his son, Crown Prince Hector, must take the High Throne and renew the call to war. As he uncovers more of the truth, bloody secrets are revealed and even darker revelations...I am inspired by A Game of Thrones, Mark Lawrence's hauntingly dark tone, Joe Abercrombie's gritty combat, and Patrick Rothfuss' beautiful prose; seeking to emulate these elements into my own story.
8 187Upheaval
Born in a world devoid of hope, Zhu Long’s only aspiration in life was to sate his hedonistic desires. His impulsive routine comes to an unexpected end when a capricious deity offers him a chance to be remade into something greater. Upon accepting its proposal, Zhu is transported to a world that is even more violent and absurd than the one he left. Leading an army nearly as monstrous as his new body, Zhu vows to ascend to the heavens and become a god—no matter how many bodies he has to climb over to get there. Cover art drawn by Spaghettibastard.
8 188Paztok
A boy who grows up in the slums enters the Virtual Reality Game. He grew up and doesn't remember anything of his parents. Grown to understand the world and even though he doesn't have anything he really needs growing up in slums he cultivated himself to be a surviver and a person who fixes his own situations for the better. All ways seeing the good in people and helping people. Growing up in the slums opened his eyes to this heartless world, but even then he was not going to let the light completely diminish and only grow stronger where ever he went.
8 155ONE NIGHT STAND WITH A STRANGER: [COMPLETED]
Magagawa bang ma In love ng dalawang tao na nag kakilala lang dahil sa isang gabi nilang pagiisa ng hindi inaasahan?WARNING: ❗❗THIS STORY CONTAINS BED SCENE❗❗A/N: This story is TagLish, I'm not that good at english so I'll write this with tagalogJ.J
8 189