《Không có lai sinh - Phong Ca》Lựa chọn

Advertisement

Lam Mặc là một "thương nhân" bán mua mọi thỏa thuận. Đối với mọi khách hàng, chỉ cần một cái giá hợp lý, hắn sẽ cố gắng hoàn thành giao ước, dù kỳ lạ đến đâu.

Nhưng bản thân Lam Mặc cũng không thể tự nhiên mà hoàn thành thỏa thuận được. Hắn cần người trợ giúp, kẻ trợ giúp đôi khi lại là những khách hàng.

Con phượng hoàng "dục hỏa trường sinh" đó trải qua không ít kiếp, chỉ là kiếp nào cũng thất bại với mệnh "phụ mẫu". Có kiếp hắn ta bị cha mẹ bỏ rơi từ lúc mới sinh, có kiếp lại bị tráo đổi từ nhỏ. Kiếp trước nó lại đầu thai làm Thái tử một nước nhưng lại bị mẫu thân lạnh nhạt vì mệnh "thiên sát cô tinh". Phụ hoàng không dành cho nhiều tình cảm. Trọng sinh trở lại, quặt quẹo và ốm yếu nhưng bù lại được mẹ bảo vệ. Thỏa thuận coi như hoàn thành. Ít ra nó cũng được mẹ ôm ấp, dù thời gian chỉ ngắn ngủi thôi.

-Nương nương.

Hạ Phương Nghi bưng cháo vào cho Thanh Liên. Từ lúc biết chuyện, nàng chỉ ngồi ôm con, thẫn thờ. Tiểu công tử bú mẹ no bụng, đang ngủ rất say.

-Cảm ơn tỷ....

Mấy ngày nay, việc tiểu công tử có mệnh "thiên sát cô tinh" đang là chuyện nổi bật ở Đông đô. Người dân không dám công khai nghị luận nhưng đằng sau vẫn có không ít lời bàn tán. Trong Lương vương phủ, nhiều người đã thừa cơ mang việc tấu lên Lương vương, mong muốn người vì chuyện nối dòng của Vương phủ mà nghĩ lại, nhanh chóng nạp người vào hậu viện. Còn có người lấy chuyện Thanh Liên sau khi sinh nở, thể chất yếu ớt e là khó thể mang thai lần nữa, cộng với chuyện tiểu công tử sinh ra lắm bệnh để làm sức ép với Thẩm Hành Vân.

-Nương nương cố gắng tịnh dưỡng. Ngươì còn chưa ra tháng, sức khỏe...

-Phương Nghi tỷ, chúng ta bỏ trốn đi!

Thanh Liên đột ngột lên tiếng. Hạ Phương Nghi cũng giật mình:

-Nương nương sao lại nghĩ vậy? Sao lại phải bỏ trốn? Vương thượng vẫn tốt với nương nương mà....

-Trước đây ta từng nghĩ, chàng là người cao quý, rồi sẽ có người khác, ta chỉ cần giữ được lòng mình là đủ. Sau khi mang thai, chàng tốt với ta quá, ta đã cảm động, ta cho là ít ra giờ phút này còn có được tình cảm của chàng là được. Nhưng con ra đời, bé lại quá yếu. Chàng thân phận như vậy, dù chàng không muốn song con cũng không thể nào yên ổn lớn lên được. Ta đã kiểm kê lại đồ đạc, số ngân lượng đang có không ít, đủ cho mẹ con ta sống dư dả. Người Đông đô hiền hòa, tìm một chỗ vắng vẻ mà sống, nuôi con, sẽ không ai nói con ta là "thiên sát cô tinh". Không ai ghét bỏ nó, không ai muốn lợi dụng nó đối phó với cha nó. Không ai...

Nước mắt Thanh Liên rơi lặng lẽ. Đứa bé không có tội, không hề có tội. Con sinh ra yếu ớt, lắm bệnh tật đâu phải là chuyện con có thể quyết định. Sống trong vương tộc, lấy thân phận tiểu vương tử, người ngoài đều nhìn vào mệnh cách của con, dùng nó để giở trò lung lạc vị trí Lương vương. Người thương yêu nàng, sẽ bảo vệ nàng, nhưng cũng vì vậy mà bất hòa với lắm người khác. Những âm mưu hãm hại....Con của Thanh Liên còn nhỏ quá, liệu bé có thể chịu đựng bao lâu nữa. Còn bao nhiêu kẻ muốn nhắm vào con nàng, muốn nó bị tổn thương?

Advertisement

Đã bao lâu lòng phẳng lặng, lần đầu tiên Hạ Phương Nghi chua xót cho người khác, cảm thấy đau lòng vì nước mắt của Thanh Liên.

-Nương nương....

-Thần nghe Phương tham mưu nói...ngài ấy từng đề xuất một kế hoạch lên cho Vương thượng. Người ngoài đều nghe đồn, tiểu công tử sinh ra yếu đuối, khắc cha hại mẹ. Vương thượng muốn phong nương nương làm chính phi. Trong hôn lễ, hai người xuất hiện cùng tiểu công tử hồng hào, tuấn tú sẽ gián tiếp đánh tan tin đồn.

-Ý tỷ muốn nói....

-Đa số dân chúng đều không biết mặt tiểu công tử. Chúng ta đưa một đứa bé khác ra mắt dân chúng, sau đó....

-Cả đời vẫn phải giấu giếm. Rồi sau này người ta biết, người ta vạch trần lại tiếp tục tìm cách che giấu. Con như vậy, lớn lên cũng khó lòng khỏe mạnh như người khác được. Cả đời con phải sống trong bóng tối hay sao?

-Nương nương...

Thanh Liên yêu thương vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ. Bé bình yên trong lòng mẹ, lúc nào cũng cần mẹ. Lừa dối người khác, trước mặt phải âu yếm, thương yêu đứa trẻ khác, để làm gì trong khi con ruột mình không được yêu thương?

-Làm nương nương rất mệt. Phương Nghi tỷ, muội chỉ là một nha hoàn nhỏ bé. Muội không phải là con gái thất lạc gì của thừa tướng. Muội chỉ muốn thương yêu con muội. Dù con khỏe mạnh hay yếu ớt, lắm bệnh đều là con muội. Thiên sát cô tinh cũng được.... Con cần có muội....Muội lại không thể sống ở đây được...Không thể tỷ tỷ à...

Hạ Phương Nghi cũng xuất thân từ gia đình hoàng tộc, nàng biết thế nào là ràng buộc, là tranh đấu đằng sau miếng mồi quyền lực. Nhưng Thanh Liên lại chỉ muốn làm một người mẹ, bảo vệ thương yêu núm ruột của mình. Dù nó có thế nào...

-Đừng khóc nữa...Chưa ra tháng, đừng khóc nữa -Phương Nghi dịu dàng lau nước mắt cho Thanh Liên- Nương nương cũng phải nghĩ cho vương thượng. Người với nương nương là một lòng một dạ, không nạp phi tử, không cưới chính phi, tất cả đều là vì muốn được sống cùng nương nương. Tiểu công tử bệnh nặng cũng là nỗi khổ của ngài ấy. Ngoài việc là mẹ, nương nương còn là một người vợ nữa. Nương nương cũng nên cảm thông cho vương thượng, giờ người ra đi thì dễ, còn vương thượng ở lại sẽ thế nào. Người mà mất tinh thần, Cảnh quốc, Đồng Bình và những nơi khác nữa liệu có để yên cho Đông đô chúng ta không?

-Phương Nghi tỷ...

Thanh Liên cũng biết, nàng không công bằng với Thẩm Hành Vân. Đến bây giờ, hắn vẫn là một tướng công tốt, thật lòng thật dạ với nàng. Khi nàng suýt chết, tình cảm của hắn bên giường bệnh, nam nhân trên đời liệu có mấy ai?

-Chuyện bên ngoài đã có Phương tham mưu và Vương thượng lo lắng, nương nương không cần nghĩ nhiều, cứ an tâm tịnh dưỡng và chăm sóc cho tiểu công tử.-Nàng chậm rãi lau những giọt lệ còn vướng trên bờ mi cong vút, nhẹ nhàng- Nếu còn lo sợ thì người có thể nói thẳng với Vương thượng. Nếu ngài ấy mệt mỏi, không chấp nhận tiểu công tử mệnh thiên sát cô tinh làm hại đến mình, lúc đó chúng ta rời đi cũng không muộn. Tiểu công tử dù sức khỏe không tốt chẳng được phong Thế tử thì cũng là con trai đầu tiên của Vương thượng, máu mủ của Lương vương phủ, việc gì phải sống chui nhủi như vậy. Ít ra cũng phải có được một thôn trang, tá điền làm việc và của cải phòng thân chứ. Nương nương là trắc phi của Vương thượng, chúng ta có sống riêng ở ngoài cũng chẳng ai dám động đến chúng ta.

Advertisement

-Phương Nghi tỷ....

-Tiểu công tử đã yếu ớt, nương nương càng phải biết tranh thủ sự yêu thương của Vương thượng. Trên đời này, bình yên thì ai cũng muốn, nhưng giữ gìn được cuộc đời bình yên mà không có quyền lực cũng là chuyện khó làm....Nương nương, tin tưởng lời nô tỳ nói. Nô tỳ chỉ muốn tốt cho người, cho tiểu công tử mà thôi.

Phương Lễ cảm nhận được một hơi thở lạnh buốt từ người Thẩm Hành Vân phả tới. Bản thân hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa nghiêm túc suy nghĩ...Phương Nghi một khi khuyên nhủ người cũng chú trọng đến vấn đề lợi ích cá nhân như thế, bản thân hắn càng phải thành thành thật thật, móc tim móc phổi, trao hết cho nàng những gì mình có, đảm bảo cho Phương Nghi sự an toàn nếu muốn rước được người đẹp về nhà.

Lương vương phủ buổi sáng đông người hơn hẳn mọi ngày. Đa số là quý tộc ở Đông đô.

Thẩm Hành Vân không xuất hiện. Chỉ Phương Lễ thay mặt ra gặp người.

-Phương tham mưu. Vương thượng vì sao không đến? Chúng tôi có điều muốn nói với vương thượng....

Thẩm Hành Vân đã tuyên bố, sau khi tiểu công tử đầy tháng sẽ chính thức lập Thanh Liên làm chính phi. Khi tiểu công tử đầy năm sẽ phong Thế tử, là người thừa kế chính thức của phủ Lương vương. Điều đó khiến không ít kẻ chẳng hài lòng.

-Có chuyện gì, mọi người cứ thẳng thắn nói ra. Hôm nay Thiết tướng quân từ Đông Bắc về, có việc cần thương lượng với vương thượng nên người phái ta ra gặp mọi người.

Suýt chút nữa, những người ở đây đã quên mất -Thiết Hàn là nghĩa huynh của Thanh Liên. Có lẽ vì vậy mà địa vị Thanh Liên tại Lương vương phủ vững chắc hơn. Một vùng lãnh thổ Đông đô, Đông Bắc, Hoa bắc có được đều do công lao của Thiết Hàn. Hắn cũng dẫn quân tấn công Đồng Bình, khiến những quốc gia lân cận không khỏi e ngại. Từ một thị vệ đã trở thành danh tướng bất bại, thống lĩnh toàn bộ quân đội Đông đô.

-Chúng tôi đến đây là vì chuyện lập chính phi và Thế tử. Người thừa kế của Đông đô...

-Hoàng đại lão gia, ngài thấy Vương thượng của chúng ta có tài giỏi không?

Phương Lễ đột ngột hỏi. Vị Hoàng đại lão gia được hỏi ngẩn người:

-Vương thượng....vương thượng đương nhiên anh minh, hùng tài vĩ lược. Là người tài giỏi xuất chúng. Nhưng...

-Đúng vậy. Vương thượng của chúng ta rất tài giỏi. Ngài lại nhân hậu, đối với người người vị tha. Nên hiện tại, có không ít người nghĩ...Vương thượng rất dễ nói chuyện, là người có thể để người ta nắm tay chỉ việc, bắt người phải làm gì.

Phương Lễ gằn giọng. Những người có mặt tại điện sững cả người.

-Phương tham mưu...chúng tôi không có ý đó. Chỉ là...

-Chỉ là lo nghĩ cho Đông đô. Các vị đều là người có danh vị ở Đông đô, đương nhiên là không thể nhìn Đông đô xảy ra chuyện. Lòng trung thành cẩn cẩn rất đáng ghi nhận. Tuy nhiên các vị cũng nên biết, đâu là giới hạn của bộ hạ và chủ nhân.

Đại điện yên lặng. Họ sực nhớ, Lương vương từng ẩn nhẫn trong lớp quần là áo lượt, giờ lại trở mình mạnh mẽ, không chỉ tách được Đông đô khỏi Cảnh quốc còn buộc Nhiếp chính vương trả lại vùng Hoa Bắc, không cần nộp thuế. Người như vậy, đương nhiên là không thích bị kẻ khác áp chế mình rồi.

-Chúng thần không dám. Chỉ mong...

-Vương thượng truyền lời. Người chỉ là một Lương vương nhỏ nhoi của một vùng đất nhỏ bé, tạm thời không có ý định học tập hoàng gia có tam cung lục viện, con cái đầy đàn để củng cố vương vị. Tiểu công tử dù ra đời không khỏe mạnh cũng là chuyện nhà của ngài, không mượn kẻ khác xen vào. Các vị là quý tộc Đông đô, tài sản, địa vị sẽ vẫn được Vương thượng bảo vệ nếu làm đúng bổn phận và vai trò. Giờ các vị có thể về. Không tiễn...

So với Cảnh quốc đang có nhiều xáo trộn, Đông đô ổn định hơn hẳn. Dân chúng tuy có không ít bát quái nhưng đều quan trọng nhất với họ vẫn là cuộc sống yên ổn. Ai làm vương, làm chúa, có bao nhiêu nhi tử, bao thê thiếp đều không phải là điều dân chúng bận tâm.

Quý tộc vẫn phải dựa vào dân chúng và sự bảo hộ của thế lực cầm quyền. Thẩm Hành Vân không có ý định lập ra một vương triều thu nhỏ tại Đông đô. Phương Lễ và những thân tín là đã đủ. Thiết Hàn bách thắng, đã trở thành một huyền thoại rồi.

Lúc này trong viện của Thanh Liên, nàng đang bồng con, nói chuyện ê a với bé. Đại phu có chỉ cho Thanh Liên một phương pháp chăm sóc trẻ nhỏ gắn liền với người mẹ. Thường xuyên ôm ấp, vỗ về và nuôi con bằng sữa mẹ đã giúp nhiều đứa bé sinh ra yếu ớt khỏe lên rất nhiều.

-Liên nhi...

Chất giọng trầm ấm. Thanh Liên vội quay lại, mừng rỡ:

-Thiết đại ca...

Đứa bé với đôi mắt to, đen láy. Môi hơi thâm, sắc mặt hơi vàng, chỉ có đôi mắt là linh động và rạng rỡ, nhìn chăm chú vào Thiết Hàn.

Chỉ có một ngày để quyết định. Không biết bao năm rồi Thiết Hàn quên mất cảm giác được ngủ say và mở mắt như một con người.

Thẩm Hành Vân cũng vừa bước vào cửa. Thấy Thiết Hàn, hắn bước nhanh tới chỗ Thanh Liên:

-Nàng vẫn còn mệt, sao lại ôm con rồi?

Hắn cúi xuống, rất tự nhiên hôn lên má Thanh Liên.

Nàng đỏ mặt, Thẩm Hành Vân đỡ lấy em bé, râu trên cằm lún phún, chà vào làn da mỏng manh nhồn nhột. Đứa bé mở to mắt, bất giác chạm tay vào mặt cha mình.

-Nàng xem này, con chào hỏi cha nó đó. Con thật có hiếu.

Thanh Liên cũng cười, nắm nhẹ bàn tay bé xíu. Ba người họ mới là một gia đình.

-Ngài dù nhập vào thân xác em bé nhưng vẫn còn ký ức của mình. Lớn lên khỏe mạnh, thần dũng vô song.

Nhưng cũng chỉ là vay mượn. Là một đứa bé có ký ức của người lớn sẽ chẳng có thời thơ ấu. Vay lấy thương yêu dành cho một linh hồn khác, tâm hồn vẫn là chiến quỷ vậy có khác gì đâu.

-Nàng nói chuyện với đại ca đi!- Thẩm Hành Vân ôm lấy con vào lòng, dịu dàng- Ta mang con ra ngoài sưởi nắng.

Lương vương cao ngạo, kiếp này lại hết lòng hết dạ với Thanh Liên.

-Thiết đại ca....Huynh ngồi đi, muội mang trà lên.

-Bé thế nào rồi? Nghe nói không được khỏe lắm.

-Đại phu có xem qua, nói là đang khá lên dần -Thanh Liên gượng cười rồi sau đó ánh mắt lại tràn lên một tia hy vọng- Nhưng chăm sóc tốt, đại phu cũng chỉ cho muội một phương pháp "ấp con" rất tốt, muội áp dụng thấy có hiệu quả. Bé khỏe hơn, linh hoạt hơn, còn biết nhìn muội, có khi còn cười...

Ánh mắt Thanh Liên ngời sáng khi nói về con.

Đứa bé là bầu trời của nàng, là ruột thịt của nàng. Có yếu đuối, vẫn là con của nàng.

Còn hắn, vay mượn thân xác. Khỏe mạnh lớn lên thì sao chứ, mãi mãi cũng chỉ là một kẻ cắp linh hồn từ người khác mà thôi.

-Em bé rất dễ thương.

-Là cháu của huynh đó. Lớn lên nó sẽ hiếu kính với cựu cựu. Nhất định sẽ rất tôn kính đại ca.

Cựu cựu? Người thân. Một ông cậu muốn giết đi linh hồn của cháu, thay vào để trốn tránh số phận sao?

-Ừ, đợi lớn hơn một chút ta dạy cháu tập võ. Muội yên tâm.

Đứa bé dù yếu ớt, nhưng nếu không còn nữa, Thanh Liên cũng sẽ đau lòng lắm. Chẳng phải đã muốn chăm sóc cho nàng mãi mãi sao?

-Liên nhi...

-Dạ?

-Đại ca không để muội thiệt thòi, không bao giờ để muội thiệt thòi.

...-Ta không đồng ý.

Lam Mặc có vẻ không bất ngờ trước câu trả lời này. Hắn nhấp một ngụm trà, thản nhiên:

-Ngài chắc chứ?

-Ừ.

-Chỉ có một cơ hội này. Ta vất vả lắm mới sắp xếp xong. Bọn họ đều trọng sinh chỉ vì ngài.

-Ta không đồng ý. Chào...

Con người khô khan như ngói. Cứ cắm cúi, cứ lặng lẽ sống kiếp chiến quỷ, giết rồi lại giết. Thật là....

-Thất bại rồi!

Tiếng Hồ vương vang lên, có vẻ như nhạo báng. Nhưng Lam Mặc không có chút bối rối nào.

-Không sao cả. Tiểu nhân cũng đã cố gắng hết sức, đã làm tất cả những gì có thể. Chọn lựa như thế nào là do ý của khách hàng. Và tiểu nhân tôn trọng chọn lựa của họ.

Lam Mặc lại rót tiếp cho mình một tách trà:

-Nhưng tiểu nhân cực kỳ hài lòng với vụ làm ăn này. Chiến quỷ xưa nay vốn chẳng có khao khát, giờ lại muốn vì một con người mà tiếp tục vai trò của mình. Ngài ấy chắc cũng đã nghĩ đến khả năng, Thanh Liên tiểu thư dù được Lương vương yêu thương nhưng thân phận thấp, khó mà sống trong chốn ăn thịt người đó. Để bảo vệ tiểu thư và tiểu công tử, chiến quỷ cần phải ra sức một chút. Chiến tranh là nơi thích hợp nhất của Chiến quỷ và nơi đó không ai thắng được người, kể cả Chiến thần. Mà Chiến quỷ bây giờ còn có mục đích, ắt càng lợi hại gấp bội. Máu đổ đầu rơi không ít, trải đường cho tiểu công tử yếu đuối, quặt quẹo đó bình an lớn lên. Có đúng không Hồ vương điện hạ?

Hồ vương chợt nghĩ đến một khả năng. Đôi mày bạc nhếch lên:

-Thì ra tất cả đều nằm trong tầm tính toán của ông chủ Lam cả. Mục đích của ngươi không phải là thứ mà chúng ta thỏa thuận.Ngươi muốn Chiến quỷ phô bày hết năng lực, làm nên loạn thế có phải không?

Gia tộc của Lam Mặc là một trong những gia tộc bí ẩn nhất tam giới. Năng lực, nguồn gốc đều không ai biết. Chỉ có điều gia tộc đó chưa làm điều gì hại đến tam giới, chỉ làm công việc buôn bán. Nhưng khách hàng của họ vô cùng đa dạng. Họ hoàn thành mọi tâm nguyện và chấp nhận trả giá cho Lam Mặc. Cái giá đôi khi là mạng sống, đôi khi lại đơn giản đến bất ngờ.

-Ngài đánh giá ta cao quá. -Lam Mặc cười nhẹ -Loạn thế không cần tiểu nhân làm thì vẫn có. Tiểu nhân luôn muốn hoàn thành mọi thỏa thuận với khách hàng, chỉ là ....Không phải lần nào khách hàng cũng đi theo con đường tiểu nhân vạch sẵn. Thỏa thuận của ngài và tiểu nhân là khiến Chiến quỷ siêu sinh còn chưa hoàn thành. Một con đường đã lấp đi, phải tìm con đường khác. Và tiểu nhân đã mở con đường đó ra rồi...

-Ý ngươi là....

-Hồ vương điện hạ thuộc Hồ tộc cao quý, nhất định sẽ không hiểu. Chiến quỷ trong mắt những Vương tộc trong Thần giới cũng chỉ là một kẻ hèn hạ,cứ để cho hắn tồn tại mà không cần can thiệp. Bây giờ kẻ hèn hạ đó lại đang có động lực, càng ngày càng hăng máu chém giết. Tiếp tục như vậy, một khi hắn hoàn toàn bộc lộ mọi khả năng, Thần giới sợ rằng hối cũng không kịp mà Nhân giới cũng bị thiệt hại nặng nề.

-.........

-Tiểu nhân cũng chỉ là một kẻ hèn hạ, không thể đến gặp Thiên đế được. Nhưng Hồ vương điện hạ thì có thể. Xin người nói lại tình hình với Thiên đế điện hạ rồi tùy Thiên đế định đoạt. Cố chấp để Chiến quỷ trong cuộc đời mãi mãi chém giết, để rồi khi hắn say máu tiêu diệt Nhân giới lại phải tốn công đi dẹp loạn. Hay là bây giờ giải lời nguyền cho hắn, để hắn đầu thai chuyển thế như bao linh hồn khác. Người đó là Thiên đế, ắt sẽ biết chọn lựa thế nào. Ngài thấy tiểu nhân nói có đúng không?

    people are reading<Không có lai sinh - Phong Ca>
      Close message
      Advertisement
      You may like
      You can access <East Tale> through any of the following apps you have installed
      5800Coins for Signup,580 Coins daily.
      Update the hottest novels in time! Subscribe to push to read! Accurate recommendation from massive library!
      2 Then Click【Add To Home Screen】
      1Click