《Không có lai sinh - Phong Ca》Cái giá của Vương giả
Advertisement
-Ngươi có cho là ta đáng ghét lắm không?
Trên xe ngựa, Hạ Phương Nghi nhắm mắt dưỡng thần, trong khi Nhâm Uyển vẫn còn ngẩn người.
Đáng ghét? Mỗi người đều có lý do riêng mà hành động. Hạ Phương Nghi khẽ nhếch môi:
-Cô nương đề cao ta quá. Việc cô nương làm, cô nương cho là đúng thì cứ làm. Không việc gì phải quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Thanh Liên cũng hỏi Hạ Phương Nghi: "Làm vậy có được không?".
-Nương nương thấy là đúng thì cứ làm.
Khi người khác tính kế một ai đó, họ cũng đâu cần xem việc mình tính toán ảnh hưởng thế nào đến ai nữa. Tính kế và thực hiện được như kế hoạch, đó là một khoảng cách rất xa.
Đông đô không lớn lắm, hơn một canh giờ đã đến vùng ngăn cách với Cảnh quốc. Hạ Phương Nghi cúi người:
-Cô nương, đến đây đã xong. Mời cô nương...
-Ta...
-Cô nương, đến đây nô tỳ cũng không thể nào đưa hơn được. Nô tỳ là người của Đông đô, nô tỳ không thể đi vào vùng của Cảnh quốc. Cô nương đã đến nơi, cứ theo dự định mà làm.
Con dấu hết sức quen thuộc với Nhâm Uyển. Con dấu của Lục hoàng tử. Hắn quả thật muốn cùng liên kết với Lương vương.
Đem chuyện tố giác lên hoàng thượng, để hắn phải chết trong đau đớn. Đó là điều Nhâm Uyển muốn sao?
Kiếp trước là hắn phụ nàng.
Kiếp này....
-Cô nương, xin mời!
Nhâm Uyển bước xuống xe ngựa. Trái tim nàng trống rỗng. Đã sắp trả được hận, sao lòng nàng lại cảm thấy quá nặng nề.
Lúc này, trong vòng tay Thẩm Hành Vân, Thanh Liên vẫn còn run rẩy. Nàng không kiềm được, nước mắt cứ lã chã rơi.
-Thiếp....thiếp làm vậy là đúng phải không?
Thẩm Hành Vân ôm nàng trong vòng tay, lòng cũng xót xa vô hạn. Hắn hoàn toàn không muốn nàng xen vào chuyện đấu tranh giành quyền đoạt vị. Hắn muốn nàng sống trong hạnh phúc, sinh đứa bé, vui vẻ cùng nhau trong một đại gia đình.
Nhưng đây là thời loạn. Hắn muốn sống một mình một cõi, tự mình quyết định số phận. Song muốn vậy thì phải nắm trong tay quyền lực. Không có quyền lực, hạnh phúc cũng sẽ bị đe dọa, trở nên thật mong manh.
-Là nàng ta muốn lợi dụng nàng trước. Nàng không nợ gì Nhâm tiểu thư cả. Họ vốn cũng chẳng xem nàng là người thân. Không phải bận tâm.
Thanh Liên biết vậy. Song nàng sống lại là để trả nợ ân tình. Tiểu thư đời trước đối với Thanh Liên rất tốt. Nàng đâu ngờ, nàng ấy cũng chỉ lợi dụng Thanh Liên.
Cái chết của nàng hoàn toàn không có ý nghĩa. Thanh Liên cũng chỉ là một vật thế thân.
Đời này, tiểu thư cứu Thanh Liên là thật, nhưng nàng ấy cũng vì muốn hoàn thành kế hoạch, bất chấp cả sinh mạng một bé con chưa được chào đời.
-Thiếp mệt lắm...-Thanh Liên nhắm mắt- Sau khi xong việc, Vương thượng đừng về Đông quốc. Nếu thiếp sinh con trai, người không còn thích thiếp nữa, người cứ bỏ mặc mẹ con thiếp. Đừng mang thiếp về. Thiếp không muốn tranh giành với ai cả. Thiếp xin người....
Advertisement
Nàng khựng lại, rồi lại cất giọng, chua chát:
-Nếu thiếp sinh con gái, người cũng đừng mang con gả đi hòa thân hay hứa hôn cho ai khi con còn nhỏ. Con gái phận bạc, còn bị lợi dụng, tội nghiệp con lắm tướng công ơi!
Lương vương cũng thấy mắt cay cay. Sinh ra từ gia đình quyền quý, hắn cũng hiểu, cái giá của đứa trẻ "ngậm thìa vàng" trong một gia tộc Vương giả là gì.
-Không sao hết. Con chúng ta sẽ được tất cả những điều tốt lành nhất. Nàng đừng lo. Đừng lo....
Trên đại điện Cảnh quốc, Lục hoàng tử Cảnh Khiêm phủ phục dưới chân Cảnh đế, chịu đựng cơn thịnh nộ bất ngờ:
-Đồ khốn kiếp....Ngay cả Lương vương ngươi cũng cấu kết. Ngươi muốn gì? Muốn ta chết, muốn rước voi về giày mã tổ có phải không?
-Phụ hoàng bớt giận -Cảnh Khiêm nhặt bức mật hàm, tay run lên- Nhi thần không dám. Không có chuyện nhi thần liên kết cùng Lương vương. Nhi thần là bị hãm hại....
-Hoàng đệ tuổi trẻ nông nổi. Xin phụ hoàng bớt giận.
Thái tử cũng đã quỳ xuống. Cảnh Khiêm nắm chặt tay:
-Hoàng huynh không cần giả mù sa mưa nữa. Thần đệ chưa bị phụ hoàng kết tội, đã bị hoàng huynh mang ra cho thiên hạ phỉ nhổ rồi. Huynh nói vậy khác gì muốn đệ thừa nhận đã liên kết cùng kẻ địch, bán rẻ giang sơn.
-Đệ....
-Im đi!- Cảnh đế hét lớn- Giam Lục hoàng tử vào ngục. Trẫm sẽ từ từ tra xét sau...
Một trận ho dữ dội. Cảnh đế ôm ngực. Thái tử vội đến chỗ phụ hoàng, nhỏ lời khuyên can:
-Phụ hoàng bớt giận...Chuyện đâu còn có đó, cứ để Mật viện tra xét ạ. Phụ hoàng...
-Bãi triều....Bãi triều....
Cảnh đế cảm thấy rất mệt mỏi. Hai đứa con xuất sắc nhất cứ mãi đấu đá như thế, bây giờ còn liên kết với kẻ địch. Ngai vàng này đúng là có sức quyến rũ, khiến huynh đệ tương tàn, xâu xé lẫn nhau sao?
Trong ngục tối, Nhâm Uyển bước từng bước đến cạnh nơi đang giam giữ Lục hoàng tử Cảnh Khiêm.
Nàng rất quen thuộc những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đó. Hai người đã có không ít kỉ niệm. Sau khi cưới cũng từng có thời gian hạnh phúc nồng nàn mật ngọt tân hôn.
Để giúp hắn tranh giành quyền lực, nàng đã làm rất nhiều chuyện. Biến đổi cả bản thân vì hắn. Hại chết những người không liên quan cũng vì hắn.
Kiếp này, Nhâm Uyển cố gắng không tiếp xúc với Cảnh Khiêm. Nàng tưởng lòng mình đã bình thản. Song được tin hắn đính thân, sắp thành hôn lại thấy lòng trống rỗng. Cảnh Khiêm hạnh phúc. Không có nàng.
Giờ đây, hắn đang trong tình thế chật vật nhất. Trong mắt Nhâm Uyển chỉ toàn thấy Cảnh Khiêm lúc huy hoàng. Chưa bao giờ hắn bị dồn vào đường cùng thế này. Chưa bao giờ...
-Lục hoàng tử...
Đôi mắt từng nhìn nàng rất ấm áp, nhưng giờ chỉ là một tia nhìn lạnh như băng.
-Nhâm đại tiểu thư.
Hắn vẫn đáp lễ. Phong thái nhẹ nhàng, cao quý của một hoàng tử quen sống trong nhung lụa. Dù đang phải sống vô cùng chật vật trong ngục tù.
Advertisement
-Nghe nói Thừa tướng đại nhân đã được phụ hoàng phóng thích?
-Vâng.
Chỉ cho người cướp đi đôi mắt của ông. Giờ đây một ông lão mù lòa cũng không làm gì được. Cảnh đế cho người hộ tống Nhâm thừa tướng và gia quyến ra vùng lãnh địa phương Bắc lạnh lẽo để "an hưởng tuổi già". Đại ca vẫn còn một ít binh lực, có thể bảo vệ an toàn cho gia quyến Nhâm gia.
-Còn đại tiểu thư, sao không đi cùng gia quyến? Sao lại đến đây gặp ta làm gì?
Để chứng kiến Cảnh Khiêm thân bại danh liệt. Để nhìn hắn vẫy vùng trong tuyệt vọng ở phút sau cùng.
Kiếp trước, Nhâm Uyển chết trong uất ức. Nàng bị phản bội. Còn kiếp này, nếu có thể nàng muốn là người đưa tiễn, nhìn Cảnh Khiêm xuống suối vàng.
-Lục hoàng tử xin bảo trọng. Tiện nữ xin phép cáo lui.
Cảnh Khiêm không đáp. Hắn tập trung tinh thần ở một nơi nào đó. Nhâm Uyển bước chân ra khỏi ngục, bỗng nhiên...
-Uyển nhi!
Hắn lên tiếng. Nhâm Uyển giật nẩy mình.
Uyển Nhi? Kiếp trước, chỉ có hắn gọi nàng bằng tên đó. Lục hoàng tử. Không phải -khi đó Cảnh Khiêm đã được phong vương.
Kiếp này cả hai không có nhiều liên hệ. Cũng chưa thân thiết đến nỗi hắn gọi nàng bằng hai tiếng "Uyển nhi".
-Đáng lẽ nàng nên đi mới đúng. Phụ hoàng đã cho nàng cơ hội, sao nàng lại không đi khỏi Cảnh quốc? Tại sao lại ở lại? Không lẽ nàng chỉ muốn nhìn Cảnh Khiêm ta chết thế nào sao?
Giọng nói của hắn lạnh như băng.
Kiếp trước....
-Ta xin lỗi, Uyển nhi. Ta xin lỗi....Nhưng ta không yêu nàng được nữa. Nàng đi đi! Xuống đó chờ ta, ta sẽ tạ lỗi với nàng.
-Người....
Nhâm Uyển nhìn người trước mắt. Hắn cũng như nàng, là một kẻ sống lại từ cõi chết sao?
-Sau khi nàng chết, ta chôn nàng tại hoàng lăng, hạ táng nàng như ước nguyện của nàng. Nàng luôn muốn làm hoàng hậu. Phụ thân nàng muốn làm quốc trượng, muốn lợi dụng ta hoàn thành ước nguyện của ông ấy....Rồi ta cưới vợ khác. Nàng ấy cũng là đại tiểu thư như nàng, cũng có tham vọng nhưng không ngốc như nàng.
Nhâm Uyển rơi lệ. Nàng ngốc sao? Yêu hắn, hết lòng vì hắn, đó là ngốc nghếch sao?
-Cha nàng giả mạo di chiếu của Tiên đế, không phải để cứu nàng. Ông ta chỉ muốn giết ta, muốn loại trừ mối nguy hiểm cho Cảnh quốc. Hoàng huynh là người rất tốt trong mắt ông ấy. Nhưng cũng chính huynh ấy làm mất Cảnh quốc vào tay Lương vương.
Nhâm Uyển vẫn bất động. Cảnh Khiêm đưa tay vén bớt vài sợi tóc rối tung trên trán, mỉm cười:
-Dù thế nào, ta vẫn là người có lỗi với nàng kiếp trước. Kiếp này, nàng không muốn dây dưa cùng ta nữa. Nếu vậy, ta đã buông tha cho nàng, để Thừa tướng phủ được yên ổn rồi.
Hắn bước đến, vóc dáng cao lớn không bị che khuất bởi song sắt mà dường như càng tôn thêm vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của hắn hơn.
-Nhưng nàng vẫn hận ta như vậy. Nàng muốn ta thân bại danh liệt. Nàng muốn nhìn ta chết. Uyển nhi à, ta cũng muốn sống. Lai sinh đã không còn trong thân xác này nữa. Đành phải phụ lòng nàng....
Bên ngoài có tiếng lao xao. Tiếng người tháo chạy. Tiếng gươm giáo. Rồi cửa phòng giam bị đẩy mạnh ra.
Một đám người mặc giáp trụ ùa vào. Thấy Cảnh Khiêm, cả bọn vội vàng quỳ xuống tung hô:
-Lục hoàng tử tha tội, chúng thuộc hạ đến chậm, khiến người phải chịu khổ.
-Ừ- Cảnh Khiêm cúi người ra khỏi ngục trước Nhâm Uyển đang hóa đá vì kinh ngạc. Hắn nhìn tên thủ hạ đang quỳ dưới đất, nhẹ nhàng:
-Tình hình sao rồi?
-Tâu hoàng tử, Mật viện đã hoàn tất việc tra xét. Thái tử vì muốn loại trừ ngài đã cho người giả mạo thư tín, giả nét chữ của ngài viết thư cho Lương vương. Đại tiểu thư hoặc là đã đánh cắp mật thư mang về dâng hoàng thượng để chuộc tội cho Nhâm phủ -Hắn ta dừng lại đôi chút, nhìn Nhâm Uyển-Hoặc là nàng ấy và Lương vương cấu kết, muốn hãm hại Lục hoàng tử trả thù hoàng thượng đối xử tệ với Thừa tướng phủ của nàng.
-Được rồi...
Cảnh Khiêm lại cười. Nụ cười ấm áp tựa gió xuân.
-Nàng thấy đó, ngay cả một mưu kế nhỏ nhoi như vậy nàng cũng không đủ tỉnh táo để nhìn thấu, trách sao kiếp trước lại bị cha và chồng xem là công cụ như thế. Nếu nàng cùng đi với Nhâm thừa tướng, có lẽ sẽ thoát rồi.
Hắn dừng lại, nhanh như chớp tuốt gươm chĩa vào ngực Nhâm Uyển, thản nhiên:
-Truyền lệnh xuống. Ta- Lục hoàng tử Cảnh Khiêm đau lòng vì bị huynh đệ hãm hại, đã có ý định buông xuôi. Nhưng Bát hoàng tử vì muốn cướp ngai vàng đã hãm hại Thái tử, đầu độc hoàng thượng. Cảnh Khiêm ta đành phải "vì nghĩa diệt thân", cứu rỗi hoàng tộc. Nhâm tiểu thư cấu kết Thái tử, muốn hại chết ta. Nhưng nể tình Nhâm thừa tướng, ta tha cho nàng tội chết, chỉ phải chịu biệt giam suốt đời.
Hắn nghiêng đầu, nhìn Nhâm Uyển, lưỡi kiếm vờn qua chiếc cổ thon dài của nàng, chất thép lạnh như băng:
-Nàng không hiểu đâu Uyển nhi. Hoàng gia chúng ta sinh ra đã là tranh đấu. Kiếp trước ta thắng. Kiếp này cũng vậy thôi.
Hắn rời khỏi ngục tối. Ánh mặt trời bên ngoài chói sáng. Cảnh Khiêm dừng lại, hít một hơi dài.
-Hồi Lục hoàng tử....Thái tử đã lùi đến Bình thành.
-Bát hoàng tử thua ở Sa Giang.
-Hồi Lục hoàng tử, phía Tây thành vừa xuất hiện một đạo quân. Là người của Lương vương điện hạ đến cứu viện triều đình. Đã san bằng Thủy Châu quan.
-Lui đi!
Cảnh Khiêm nhảy lên một con ngựa mới được dắt đến. Không có kẻ thù vĩnh viễn. Kiếp trước hắn chết dưới tay Lương vương thì sao chứ? Kiếp này có thể liên kết được, mỗi người vì mục đích riêng của mình cũng được, chỉ cần chung lợi ích cuối cùng đều có thể tạm thời hợp tác cùng nhau.
Advertisement
The Crucible - (Terror Infinity Fanfic)
There has always been those that stood out from the crowd. Heroes of old, undefeated warriors and demigods battling beasts of myth. These stories are written off as fiction and folk stories of ignorant people long lost to time. Nothing to prove them true except old family stories but what if people just weren't looking in the right place. Old truths no longer apply to the modern age of science but that doesn't stop them. The system that protects and finds these great people still exists and asks the same question it always has. “Do you want more than this life? Want to live… a real life?” YES/NO Who hasn't read Terror Infinity and thought I wonder what upgrades I would choose. I love the Web Novel and Side B. I did change a lot but the basic premise is still the same. Feel free to leave thoughts and suggestions in the comments. This is my first attempt at writing and I haven't done much of it since I left University 13 years ago. This is also more of a hobby than trying to become an author but that doesn't mean I will drop it just don't expect fast releases. I will mainly work on an Arc and post the arc's chapters in groups when I finish a whole arc. Kinda like Side B used to be.
8 189Into The Fray
In a war-ridden world where metaphysical powers are the norm, Alma Gustafsson, a defect with no abilities whatsoever, stood at the top of it. An elite captain with a tactical mind, capable of fighting the invading forces with utmost efficiency and discipline, amplified by an immeasurable amount of sheer dedication. This mission was supposed to be a standard one. Get behind enemy lines, kill the metal puppets, destroy the flying fortress, escape with body and life intact. To be the first one to stare at the eyes of their true enemy was surprising enough, and dying was already a sharp reminder of what she is: A defect that has no place in the battlefield. But somehow, meeting an old man in the middle of the forest was more important to her than the events that transpired. “Your grit is one of a kind, girly. I need that.” Said the old man, giving her a chance to go back out there and fight once more. It was a stupid offer, making her choose between eternal happiness of heaven and the meaningless fighting that she has done all those years. However, she never took herself as a smart person. And as she embarks on a journey to protect her world, she will find herself at a crossroad that will determine the fate of the universe...
8 265Re:Answer
On a day he thought to be regular, Keisuke, a 19 year old boy somehow miraculously ended up in a fantasy world involving swords and magic after his death. There he met a girl who resembles his childhood friend and immediately, Keisuke regarded this person as her. Unknowingly, he got involve in a mess much bigger than he could actually swallow. His vision of a fantasy world was immediately shattered and their deaths came all too quick, without even being able to do anything. Just when he thought death had finally claimed him, he once again awoke to his starting point with no trace of wounds that killed him and perfectly fine health?Inspired by Shin Shirogane no Soleil -ReAnswer-
8 162The carnomancer
Jackson was but a normal american just looking to get by in life. unfortunately for him life had other plans as a terrorist bombing took place in the air port in london where he was getting off at. The resulting explosion killed him instantly, and now he has been reincarnated into the world of Rokna.In this new world of magic, monsters, and conflict join him under his new identity Adimir freelancer the adventurer half-elf as he seeks a way to live out an exciting life of researching new and creative ways of combining magic and science. But with a tyrannical empire beginning to prepare for a bloody war the signs of turmoil begin to loom on the horizon. Adimir will face numerous challenges. Both challenges to those native to this world, and against other people have come from earth. Author's comment: I'll be uprfont with you on the entire war thing that the description hints at. Yes it will eventually happen, and many of the strange and out of place things in the beginning will tie into that. Not that it will be explained until much later in the novel. In fact the first 100 or 200 chapters will be spent on the main character growing stronger as an adventurer before the entire war even begins to start rearing its ugly head. So for those eager for the war to kick off sorry, but there won't be a big explosive war so early. At least not with the empire (although if you read carefully you may be able to pick up signs of how close the war is with what happens in the story). But the wait (I hope) will be worth it as it will be diving into some of the stuff a otherworlder in a significant position of power could do with the right knowledge. With that little warning over with I hope you enjoy this novel of mine. Its my first actual attempt at writing a story for people to read so please keep that in mind. If you have any criticism please tell me. I'd love to read them and will be using them to help me in improving my writing quality as time goes on. Experience is the best teacher after all.
8 62Den of Vipers
The Year is XXXX, and a deep, heavy fog sets in all over not just the planet, but the whole of the universe, sending all within into a deep, deep sleep. When they awake, all has changed, and both for the better and the worse. Everything has changed, from the new, impossibly massive planet that all now occupy to the terrain to the very rules of reality themselves. But what has changed the most are the people. It seemed as though Humanity was alone in the cosmos, but no longer, as new, monstrous races have been born from the flesh of those whom the Fog singled out. With the survivors rewarded for each altered former human they kill, along with each heroic (and villainous) act that they engage in, those who have changed are forced to run, hide, and try to fight back. But in a distant place, a single altered person stirs from her sleep as the Fog fades. With no Humans for hundreds of miles and a [Quest] that all other Altered share guiding her newly inhuman mind, the newly born serpentine but humanoid monster will have to fight for survival and dominance in a world hellbent on her death, with that violent, pathological hate coming not just from the remaining Humans. [WARNING! THIS NOVEL WILL CONTAIN GORE, VIOLENCE, AND OTHER SUCH THINGS UNSUITABLE FOR SENSITIVE AUDIENCES!] [PLEASE NOTE THAT THE VIEWS CONTAINED WITHIN ARE NOT NECESSARILY THOSE OF THE AUTHOR!] [CLICKING ON THE FIRST CHAPTER WILL BE YOUR WAY OF ADMITTING THAT YOU READ THIS WARNING AND ACCEPTED THE RAMIFICATIONS OF IT!] [ALL ISSUES REGARDING THIS NOVEL'S MATURE THEMES AND DEPICTIONS OF CRUELTY THAT NORMALLY WOULD HAVE BEEN VALID REASONS TO COMPLAIN TO ADMINS WILL BE LESS VALID DUE TO THIS WARNING!]
8 212Idyllic | jjk.kth
→in which tae slowly realizes that their relationship is getting toxic day by day.©jjksvnte 2022
8 169