《Không có lai sinh - Phong Ca》Đường về Đông Đô
Advertisement
Sáng hôm sau, trời chưa sáng rõ, Lương vương đã dậy sớm chuẩn bị. Thanh Liên cũng thức dậy theo hắn. Nàng giúp Thẩm Hành Vân mặc áo, thắt lại đai lưng, còn cẩn thận đeo một chiếc túi bên hông hắn:
-Gì vậy?
-Bùa bình an ạ. Thiếp mới đến miếu cầu Bồ Tát. Mong là vạn sự bình an.
-Ừ.
Chỉ cần bình an là được. Lương vương hôn khẽ trán nàng:
-Rồi chúng ta sẽ về Đông đô an toàn. Nàng đừng lo.
Mật tín đưa đến cho Thiết Hàn là " bảo đảm bình an, một đòn chí tử". Hắn ta sẽ tự biết phải làm thế nào.
Lương vương vào triều, bái tạ hoàng đế, vung roi thúc ngựa. Đường về Đông đô cũng không xa lắm, nếu không mang quá nhiều người thì khoảng năm đến bảy ngày rồi sẽ đến. Đằng này lại đi theo sau là năm vạn binh mã của Mạc Túc tướng quân.
Năm vạn nhân mã, tiền hô hậu ủng, ít nhất cũng hơn nửa tháng mới có thể đến Đông đô.
-Lương vương điện hạ phải vất vả rồi.
-Tướng quân quá lời. Thật tình mà nói, ta mong càng lâu càng tốt đó chứ. Không biết lúc nhìn thấy ta, nhạc phụ đó sẽ đối xử thế nào đây.
Lương vương và Mạc Túc cùng ngồi uống rượu trong quán rượu. Phía dưới Phương Lễ cũng không ngừng thở dài.
Nhưng đằng sau là một ánh mắt sắc bén đang ẩn nấp. Đã gần bảy ngày rời khỏi kinh thành, nơi này tuy chưa thuộc quyền khống chế của Đông đô nhưng đi thêm một buổi đường sẽ đến Trấn Viễn kiều. Địa thế nơi này hiểm trở, thích hợp phục binh.
Thiết Hàn kể từ khi nhận tin tức cũng không liên lạc lại. Bản thân Phương Lễ cũng chỉ có thể đi đến đâu thì tính tới đó thôi.
Theo tính toán của hắn, lần trở về Đông đô này cũng phải tìm thêm người cho quân đội. Dân chúng ở Đông đô đa số là lưu dân từ một số vùng đất khác, Đông đô lại không trù phú. Dân đinh không nhiều, nói gì tới binh lính. Số quân sĩ này không ra chiến trường được thì cũng cung cấp được cho Đông đô một lực lượng lao động không hề nhỏ. Cộng thêm một số chuẩn bị từ hắn, chỉ cần về đến nhà thì không phải lo lắng. Nhưng với tốc độ di chuyển hiện nay thì....
-Phương công tử, xin mời.
Thôi Từ lên tiếng gọi, Phương Lễ mới giật mình.
-Thôi thái sử khách khí. Mời....
Trước khi đi, Nhâm thừa tướng cũng gọi Thôi Từ vào dặn dò. Năm vạn quân không phải là con số nhỏ, nhưng chỉ mang ý nghĩa trấn áp Hạ tướng quân. Thôi Từ cũng từng không ít lần cười thầm Lương vương là kẻ quần là áo lượt yếu ớt. Song đi chung vài ngày, không hiểu sao Thôi Từ lại thấy bất an.
Thừa tướng chắc cũng cảm thấy vậy. Hôm qua người đã đưa thư đến, căn dặn cẩn thận ở Trấn Viễn kiều. Nếu Hạ Mẫn cho người mai phục ở đó thì....
-Ngươi cũng nghĩ vậy à?
Khi chỉ còn hai người, Mạc Túc trầm ngâm nghe Thôi Từ nói. Trấn Viễn kiều đúng là một địa điểm đáng nghi. Lỡ như....
Advertisement
-Đó là do ta nghĩ vậy thôi chứ Hạ tướng quân ngẫm lại cũng không có lý do gì làm vậy- Thôi Từ trấn an – Chúng ta hộ tống Lương vương về cũng là muốn nói rõ ràng với ông ấy. Chắc ông ấy sẽ không làm gì bất lợi cho ta đâu.
-Nhưng chúng ta còn mang theo năm vạn quân -Mạc Túc ngẩng lên- Người ngoài nhìn vào cũng thấy là hoàng thượng có ý trấn áp Hạ tướng quân. Ông ta chỉ thuần phục cựu Lương vương. Lần này thì....
-Tướng quân cũng không cần lo lắng quá! Hạ tướng quân không ngu xuẩn đến mức đối đầu với triều đình ngay lúc này đâu.
-Ừ. Mong là vậy.
Lúc đó tại kinh thành, Nhâm thừa tướng cũng mới vừa đón một mật thư mới. Tay ông run lên, đôi mắt đã mờ đục lóe lên sự lo sợ không yên.
-Phụ thân, có chuyện gì thế ạ?
Nhâm Uyển hỏi nhanh. Kiếp trước Lương vương tạo phản. Song là sau chuyện đó mới tạo phản. Kiếp này chuyện không hề có. Song lòng vẫn linh cảm chuyện không an.
-Năm vạn quân của chúng ta đi theo Lương vương lần này, người nhà đều do một đám người đến đưa đi mất. Họ nói rằng sẽ đến một nơi tốt hơn Đại Cảnh quốc của chúng ta.
Năm vạn quân đa số đều có gia đình. Đem họ đi, cuối cùng ai đó có ý gì?
Trong đầu thừa tướng bỗng lóe lên một tia sáng. Ông gần như hét lên:
-Người đâu, ta phải nhập cung yết kiến hoàng thượng. Ngay bây giờ....
Trong lớp màn trướng dày, Lương vương đang ôm Thanh Liên thật chặt. Da thịt cả hai quấn quýt. Hắn còn sờ lên bụng nàng:
-Nơi này...liệu đã có chưa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Liên đỏ ửng. Có chưa? Nàng cũng không biết trả lời sao!
-Con chúng ta sẽ ra đời ở Đông đô. Khí hậu lạnh nhưng người dân thì rất hiền hòa. Nàng đừng lo.
-Dạ....
Hắn lại ôm nàng, bàn tay ôn nhu vuốt làn da bụng như em bé của Thanh Liên. Nàng ngại ngùng nhưng không chống lại, cứ để mặc hắn. Càng vuốt ve thì hơi thở càng nặng nề, Lương vương cúi xuống trong khi Thanh Liên ngượng ngùng cúi mặt đi:
Càng về đến Đông đô, khí hậu càng lạnh. Vậy mà Lương vương phủ tay từng có nửa giang sơn phải cam chịu kiếp sống chui nhủi đó. Kiếp này Lương vương không muốn mình mang trong lòng chấp niệm không đáng có. Đông đô là nơi hắn sống, và Thanh Liên là người con gái hắn yêu thương.
-Ngủ sớm đi! Sáng lại lên xe ngựa mà đi nữa đấy.
Thanh Liên ngồi ba ngày đầu trên xe, cảm giác khá thoải mái. Nhưng từ ngày thứ tư trở đi thì mệt mỏi, chóng mặt không ít. Nơi này lại không có thái y.
-Dạ....
Nàng gật đầu nhu thuận. Lương vương vuốt tóc nàng, đặt Thanh Liên nằm trên chân. Tới thời điểm này, nàng đã bắt đầu mơ hồ hiểu thế nào là hạnh phúc! Lương vương chăm sóc, Thanh Liên lại không phải là một kẻ chẳng biết gì.
Advertisement
-Vương gia ngủ ngon.
Thanh Liên khép mắt, yên bình trong giấc ngủ. Lương vương lại đặt một cái hôn lên má, dịu dàng:
-Ngủ đi nhé! Ngủ thật ngon. Đừng suy nghĩ vẩn vơ.
Vậy mà hắn lại đang suy nghĩ. Trấn Viễn kiều hẻo lánh nhưng lại là nơi mọi người đều đề phòng cẩn mật, Thiết Hàn ra tay ở đó, sợ là không phải cứu mà là muốn giết Lương vương hắn thật rồi..
Trấn Viễn kiều trước mắt, sâu hun hút, yên tĩnh đến lạnh người.
Không có phục binh. Chỉ có tiếng gió, tiếng cây rừng xào xạt. Đoàn người cắm cúi bước nhanh hơn.
-Không có người mai phục. Chúng ta lo lắng quá nhiều rồi.
Mạc Túc thở phào nhẹ nhõm. Lương vương và Phương Lễ cũng cười, nhưng cả hai thoáng nhìn nhau.
Thiết Hàn không ra tay ở Trấn Viễn kiều. Địa điểm này ai cũng để mắt đến, chắc chắn sẽ có đề phòng. Quân lực của Lương vương ngoài mười vạn quân của Hạ Mẫn, chân chính chỉ có ba vạn ở Đông đô. Cảnh đế luôn có lòng đề phòng họ Thẩm, chẳng để quá nhiều quân ở đây, dân chúng cũng là lưu dân, Đông đô không phải là quê cha đất tổ của họ. Nếu có chiến loạn, e rằng người chân chính muốn bảo vệ Đông đô cũng chẳng có mấy người.
Năm vạn quân lần này chính là chiêu bài chiến lược mà Phương Lễ đánh. Kế hoạch này nhiều người ở Đông đô đã chê là ngu xuẩn, chỉ có Lương vương ủng hộ hắn. Ủng hộ đến tận bây giờ.
Còn Thiết Hàn? Hắn cũng chỉ được có một lần thôi.
-Bẩm tướng quân....Có thám báo, có tin tức đến. Có người....
Mạc Túc và Lương vương đều khựng lại. Đằng sau là hai, ba người đang phi ngựa vội lên:
-Đại nhân nguy to...Kinh thành có biến, kinh thành có biến rồi.
Kinh thành có biến? Lương vương nhìn thoáng qua Phương Lễ. Hắn cũng giật mình.
-Có mấy trăm hộ dân ở Tín khẩu bỗng nhiên đốt nhà. Ở Phàn Thành thì có một số hộ kích động nông dân bỏ ruộng, không trồng trọt nữa. Ở Phà Khương thì có gần ba trăm hộ có con cháu tòng quân lên chỗ huyện lệnh đại nhân hỏi về chuyện quan lính ăn chặn tiền trợ cấp của con họ. Một số nhà thì nghe đồn sắp có loạn nên cũng nóng lòng đi hỏi thăm tin tức. Kinh thành vì vậy mà không được yên ổn như thường ngày.
Chuyện dù sao cũng diễn ra ở kinh thành. Mạc Túc thở phào. Mấy chuyện kích động dân đinh này thủ vệ kinh thành có thể giải quyết được, không liên quan đến bọn họ. Thôi Từ cũng có cùng ý nghĩ, phất tay:
-Chúng ta cũng không thể quay lại kinh thành để giải quyết chuyện đó được. Hiện giờ....
-Nhưng thưa tướng quân....những kẻ tham gia nổi loạn lần này đều có....-Người thám mã ngập ngừng đôi chút rồi mới dám lên tiếng- Đều có con, cháu tham gia quân đội. Cụ thể là năm vạn quân đến Đông đô của chúng ta.
-Sao?
Lương vương cũng tỏ ra kinh ngạc.Mạc Túc và Thôi Từ thì đứng yên một chỗ, không biết phản ứng thế nào:
–Rầm!
Một tiếng nổ ầm ĩ cắt đứt dòng suy nghĩ. Đằng xa xuất hiện một đoàn người....
Thiết Hàn trong bộ áo giáp màu trắng, người đã đen hơn vì sương gió ít nhiều.
Tóc bới gọn, gương mặt lạnh lùng.
Đằng sau hắn là những người trong y phục dân thường đang đứng đấy. Họ có người ăn mặc lành lặn, có người áo vá vai:
-Tiểu Ngưu, con có ở đó không? Chúng ta đây.
-Tiểu Thành, mẹ đây.
-Triêu Nguyên Bảo, cha mẹ ở đây.
-Tướng công, thiếp đây. Ngô thị, thiếp sinh con rồi. Thiếp ở đây....
Trong một thời gian ngắn, mang một số người nhiều như vậy rời khỏi làng xóm của họ, còn đưa họ đến nơi này. Thiết Hàn không mang theo một binh một tốt, nhưng bây giờ ai dám tấn công hắn ta đây?
-Năm vạn huynh đệ, chúng ta ở Đông đô chờ các ngươi. Chờ các ngươi đến với người nhà....Chúng ta chờ các ngươi.
Giọng Thiết Hàn sang sảng. Phương Lễ và Thẩm Hành Vân cũng thoáng mỉm cười.
Ván cờ đơn giản hơn họ nghĩ, nhưng hiệu quả thì thật đáng ghi công.
-Lương vương điện hạ, như thế này là sao? Là....
Tay Lương vương vung lên nhanh như chớp. Đến khi Thôi Từ định thần thì đầu của Mạc Túc đã rơi lăng lốc dưới chân:
-Lương vương điện hạ....Ngươi...
-Tạ lỗi với Thôi đại nhân vậy- Ánh mắt Lương vương trở nên sắc bén. Đám thị vệ cũng tiến lên nhanh chóng khống chế Thôi Từ và một số người khác đi theo -Chúng ta mời Thôi đại nhân làm khách. Cùng trở về Đông đô.
Trên đại điện, Cảnh đế cũng vừa quăng tấu chương của Hộ bộ. Nhâm thừa tướng bước tới một bước, cúi người tâu:
-Muôn tâu hoàng thượng, năm vạn quân lần này chúng ta đưa đến Đông đô đều là quân không tinh nhuệ, rất đông người vừa mới thu vào. Họ xuất thân phần lớn là từ những gia đình nhà nông nghèo, có người phải tìm mọi cách tòng quân để có chút tiền lo cho gia đình. Lương vương đã điều tra được chuyện đó, người mà hắn chiêu dụ cũng là những kẻ đầu tiên rời thôn làng đều là người nhà của những quân lính đó. Họ đốt nhà, khiến cho thôn trang hỗn loạn, thừa lúc còn chưa kịp xử lý thì đưa người đi. Tổng cộng đã có hơn 3000 gia đình rời bỏ kinh thành và làng xóm trong vòng có mấy ngày.
-Khốn kiếp!
Ngàn lần vạn lần đề phòng vẫn không thể tránh một lần khinh xuất. Lương vương "quần là áo lượt" nhưng đúng như Cảnh đế đã có dự cảm, chỉ là lớp vỏ ngoài che giấu tham vọng của Thẩm gia thôi.
-Truyền Cam tướng quân thống lĩnh mười vạn quân nhanh chóng tấn công Đông đô. Trẫm muốn cho bọn chúng biết, phản bội phải trả cái giá thế nào. Mau chóng ra quân!
Advertisement
The World-ruling Dungeon
"Let me check real quick if I got what you said... Not only I'll be stuck forever in a cave because I'll become immortal, I won't have any contact with humans and if someone hits me hard enough I die for good? Are you mental?""Nah, that's pretty much it, good luck. See you again when you die.""You fucking assh-.." Yelp. Now I'm stuck in this dungeon forever, what the heck is there to do here?
8 91My Wish To Acquire 10 Wives
Being the strongest in the world is boooring. Okay I have decided. I will have 10 wives.Can't solve a political issue, don't worry I will help you but in return be my wife.Demon beast horde attack, don't worry I will save you but in return be my wife.Can't get strong enough, don't worry, come to me. Your husband will help you.This a story(more like a parody for all stories) of the will of a young man to survive by acquiring 10 wives. (The cover art is not mine) **There will be no NTR**
8 82Her Broken Soul
" Maya! Where the hell are you??" Zain shouted. She was cleaning the kitchen when she heard her husband shouting. She rushed towards the room. "What happened??"she asked not knowing her mistake. Zain was holding a ironed white shirt.He barged towards her and took a fistful of her hairs. She whimpered in pain and a shriek left from her mouth. " Why didn't you iron my shirt?"he asked her angrily. " I did" Confusingly she whispered. "Oh! So you think I am lying over here huh? Let me show you your standard woman." Zain shouted and grabbed her arm forcefully and yanked her towards where iron stand was. He switched on the iron at maximum heat and throw daggers towards Maya who was painfully looking at the floor.He put her hands on iron_stand and put that hot iron on her hand. A painful shriek left her mouth and constant 'sorry' word was rolling down her lips.But he..... ~~~~~~~~ Maya Javed, a 23 years old, a bubbly or nerdy girl, living a simple life but after her marriage to Zain Abbas, 24 years age, a snobbish and rich, spoiled brat , her world lifts up to down due to her best friend or cousin Alisha from her father's side. Rohaan, a 26 years age man who was a CEO of Khan's Industry was a cousin of Maya Javed from her mother's side.He married to Maya for her mother's sake after Maya's divorce.~~~~~~~'What destiny had hold up for them? To know join Maya's journey. Grab a tissue paper and get ready to get a ride on roller coaster of Maya's life.*No 1 in ALLAH♥️❤❤**No 1 in himandher**No 1 in Sabr*
8 175Goblin's Evolution
Daichi is a goblin, and he was chosen as a hunter with a cute female goblin named Emiko. Daichi will have to fight for his life in a world filled with magic and monsters.
8 198we got reincarnated to be parents
a great disaster occurs and the world is changed forever, it is swarmed by monsters and strange beings.but luckily the gods have given the humans a chance to fight back but this chance comes at a price, this story follows a couple that has been together since they were 16 years old having chosen the power to fight they paid a price that seems insignificant to others but has had a great impact on their lives
8 101Blood Moon- Poems | ✓
"Bleed on paper, die in mind.""If words are a poem, then a voice is song, sound is music. And as I know, music is the best expression- which is inspired by thoughts."I swear on my writing, poem are way better than novels. They don't drag on dead emotions and keep it raw and crisp. No need for fitting into a certain mask for long. Just real emotions flowing for a minute and there you are ready with an authentic poem which will touch more hearts than an enduring novel. This is just out of compulsion, I can no longer hold my emotions.... If I knew to do this months ago, I'd be fine. Let's heal in a healthy way.Freestyle-More about spiritual suffering and ascension. Telling about different spiritual experiences through the gift of verse...Your grateful author,かな恵ー© Finished in 2022Ranks:#1 in poetry TT lmao yes#3 in bloodmoon#5 in unnoticed#23 in freestyle
8 184