《Không có lai sinh - Phong Ca》Nói rõ ràng
Advertisement
Hoàng đế thích thần tử là kẻ "quần là áo lượt'. Thiết Hàn nghe chuyện, không mấy mừng vui vì chức quan từ trên trời rơi trúng đầu mình và năm mươi lượng vàng được thưởng. Hắn thản nhiên nói với các huynh đệ trong đám thị vệ của mình:
-Năm mươi lượng chia cho mỗi người một ít uống rượu đi!
-Thiết đại ca -Thị vệ Trương Tấn Giang vội chạy theo Thiết Hàn khi hắn đang định rời khỏi lều- Huynh đem tiền chia cho mọi người hết, không để lại một ít sao?
-Mỗi tháng đều có tiền lương mà. Cũng đâu cần dùng gì.
Thiết Hàn không thân thích, cũng không có quê cha đất tổ. Người rồi cũng về với đất, tiền bạc là vật ngoài thân, có cũng được, không có cũng không sao cả. Dù sao làm thị vệ cũng được nuôi ăn mặc, không đến nỗi đói khát mà gục chết ven đường.
Công danh cũng vậy. Như dòng nước chảy. Lương vương là chủ tử, cho hắn ăn mặc, giờ còn lấy cho hắn vị trí quan ngũ phẩm. Sau này có chết cũng có mảnh đất đàng hoàng an táng, bia mộ cũng có danh là mệnh quan của triều đình.
So với trước đã là rất tốt. Tốt lắm rồi.
-Thiết đại ca....
Một thị vệ khác lại mang đến hai bộ y phục mới. Mấy hôm nay đoàn thị vệ đều cùng vương gia đi săn thú, y phục rách đi không ít. Thiết Hàn cũng chỉ còn hai bộ nguyên vẹn mà thôi.
-Mỗi người đều có thêm một bộ. Thiết đại ca thì được hai bộ. Huynh được làm quan ngũ phẩm nên đãi ngộ cũng tốt hơn.
Thiết Hàn đón lấy hai bộ y phục mới. Trương Tấn Giang chợt buột miệng:
-Y phục của huynh hình như mỏng hơn chúng ta thì phải. Lần trước bao tay cũng đẹp hơn.
Nói đến đây, các thị vệ khác cũng không khỏi tò mò, săm soi hai bộ quần áo. Kiểu dáng không khác nhưng chất liệu vải của Thiết Hàn thì mềm mịn hơn hẳn, thấm hút mồ hôi tốt. Trong lớp áo trong lại được thêu chữ Thiết bằng hoa văn tinh mỹ. Đám thị vệ ăn ngủ cùng một chỗ, quần áo thay ra cũng vứt loạn, nhờ mấy chữ này mà Thiết Hàn lúc nào cũng nhận đúng y phục của mình.
-Hèn gì huynh không bị lạc trang phục. Có chữ thêu này...
-Chúng ta không có.
-Sao lại có chuyện như vậy? Sao phòng thêu thùa lại ưu ái Thiết huynh vậy? Không thể nào.
-Ta phải đi cáo trạng. Phòng thêu thùa....
-Các ngươi điên à -Trương Tấn Giang quát lên- Phòng thêu thùa trước đây cung cấp y phục nhưng người thêu hoa văn này là phu nhân. Giờ các ngươi cáo trạng, vương gia sẽ nghĩ sao? Vương gia vì phu nhân, Tấn vương cũng dám đắc tội đó.
Advertisement
Vương gia bụng dạ hẹp hòi. Chỉ cần nghi ngờ thì Thiết Hàn ắt sẽ chuốc rắc rối to.
Đám thị vệ cũng đã hiểu ra nên đều không dám bàn tán nữa. Trương Tấn Giang vỗ vai Thiết Hàn:
-Huynh yên tâm, bọn họ đều rất kính trọng huynh nên sẽ không nói lung tung đâu. Nhưng mà chuyện này....
Thiết Hàn cũng khá lúng túng. Phu nhân là người của chủ tử, từ khi nàng trở thành thiếp của Lương vương, hắn cũng đã coi nàng như người trên mà đối đãi. Giờ phát hiện ra nàng lại có ý quan tâm đến hắn, Thiết Hàn cũng chẳng biết làm sao.
Mì nấu riêng khi hắn ra ngoài vót tên.
Chanh đào pha mật ong, thỉnh thoảng lại có vài chén nước mát khi hắn cùng các huynh đệ canh gác ngoài trời nắng nóng. Áo mỏng hơn, thêu thùa tỉ mỉ, dụng tâm hơn.
chữ Thiết như rồng bay phượng múa trong lớp áo trong càng khiến Thiết Hàn bận tâm suy nghĩ. Liên tưởng đến vẻ chuyên chú của nàng khi thêu chữ cái đó, đáy lòng phẳng lặng chợt có chút sóng ngầm chợt dâng lên.
Có người vì hắn mà tỉ mỉ thêu một con chữ nhỏ. Chai chanh đào mật ong, nước mát – có phải vì hắn mà có hay không?
-Huynh cũng không nên nghĩ nhiều đó nha -Tấn Giang nhắc nhở người bạn thân thiết khi thấy hắn có dấu hiệu thất thần- Đó là thiếp yêu của vương gia đó.
-Đệ cũng đừng nghĩ lung tung nữa. Tối nay đệ trực đêm đi. Ta mệt rồi.
Thiết Hàn quay vào lều dành cho mình. Hình ảnh Thanh Liên hiện ra rõ nét hơn.
Cũng đã từng có ấn tượng. Chiếc áo được thêu chữ Thiết...Thiết Hàn máng nó lên vách, mắt khép lại nhưng không ngủ được dù đêm đã dần tàn.
Trong lều dành riêng cho mình, Lương vương đang hưởng thụ cảm giác được Thanh Liên hầu hạ. Gần đây hắn cứ buộc nàng phải bóp vai, đấm lưng cho hắn. Tay Thanh Liên lực không lớn nhưng cảm giác mang lại thì thực sự thoải mái khiến Thẩm Hành Vân không muốn rời giường.
-Nàng mệt rồi à?
Lực tay dần giảm, sức lực Thanh Liên làm sao so được với mấy gã sai vặt thường hầu hạ Lương vương chuyện này. Nhưng nàng vẫn không ngưng tay, vẫn nhẹ nhàng:
-Nếu vương gia còn mỏi, Thanh Liên vẫn hầu hạ người.
-Được rồi....Bao nhiêu đó là đủ -Lương vương ngồi dậy, khoác lại áo. Gương mặt trắng nõn của Thanh Liên hồng lên, không dám nhìn vào thân thể hắn. Lúc nãy khi bóp vai, động tác cũng thoáng cỏ vẻ e dè.
Trước mặt hắn, nàng đã có sự ngượng ngùng của nữ tử. Vậy là cũng có chút chú ý, không hẳn chán ghét hắn phải không?
Advertisement
-Chuyện lúc nãy ở yến tiệc, khi đó ta.....
Thanh Liên cúi mặt. Nhưng bàn tay giấu dưới lớp tay áo dày đã run lên.
Lương vương đã dự đoán được một vài tình huống khi đến dự tiệc. Tấn vương muốn thử hắn. Nhưng lúc hắn ta đề nghị đổi Thanh Liên, Thẩm Hành Vân cũng đã cảm thấy giận dữ. Cái giận khiến lồng ngực hắn nhói lên.
Bất chợt hắn tiến đến, giằng lấy bàn tay nàng đang giấu dưới lớp áo, một tay nâng mặt Thanh Liên nhìn thẳng vào mình.
-Ta không chỉ có đóng kịch. Ta thực sự thích nàng. Ta không bao giờ đổi nàng cho ai cả. Dù hoàng thượng cũng vậy, ta cũng sẽ không đổi nàng.
Lòng Thanh Liên cũng đang bắt đầu bấn loạn. Kiếp này hoàn toàn không giống kiếp trước. Lương vương kiếp trước...Lương vương kiếp này lại muốn che chở nàng. Hắn thật lòng...Nhưng hắn sẽ là kẻ phản loạn. Thanh Liên quay lại thế gian này không phải vì hắn. Nàng muốn đền đáp lại Thiết Hàn. Song bây giờ đền ơn chưa được mà lại bị cuốn vào một vòng lẩn quẩn khác. Rồi nàng sẽ ra sao? Lương vương, Thiết Hàn nữa....Họ sẽ thế nào?
-Chúng ta về Đông đô. Sau hội săn này chúng ta sẽ về Đông đô. Về tới đó, ta sẽ giải tán hết đám thiếp thất, trắc phi đó. Trong mắt họ ta đã là kẻ mê muội vì nhan sắc. Thanh Liên, vậy cũng được....Nàng coi như cùng ta diễn kịch. Hết cả đời, diễn vở kịch của chúng ta.
Lời ngon tiếng ngọt. Năm thê tứ thiếp. Thanh Liên không phải không biết, nam nhân càng có địa vị sẽ càng không có chuyện "nhất thế một đôi người". Nhưng nàng ước mơ vô cùng đơn giản. Tướng công tương lai là người nhà nông cũng được. Vợ chồng tôn kính, thương yêu nhau, có một mảnh ruộng nhỏ, nuôi gà, sống an ổn cho đến cuối đời.
-Lương vương....
-Thanh Liên...
Hắn hôn nàng, thực sự hôn nàng. Thanh Liên hoảng hốt, cố gắng đẩy Thẩm Hành Vân ra.
Nàng không thể mềm lòng như vậy. Thân phận cách biệt. Hơn nữa, nàng trọng sinh. Trời cho nàng cơ hội chỉ vì nàng muốn đền đáp ân tình của người khác, không phải để cùng Lương vương nói chuyện yêu đương...
-Thanh Liên!
Thẩm Hành Vân giữ nàng rất chặt. Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao ngày đó lại khăng khăng như vậy, Bỏ cả ngôi hoàng đế, muốn quay lại quá khứ. Hắn không chỉ bị ám ảnh bởi Thanh Liên tự sát mà còn bởi hắn có lòng lưu luyến, đã không muốn quên, đã muốn có nàng cam tâm tình nguyện ở mãi cạnh mình.
-Vương gia...Ngài đã hứa. Ngày không chạm vào Thanh Liên. Thanh Liên chưa nguyện ý...Thanh Liên...
Nàng sợ hãi. Y phục đã bị hắn lôi kéo. Ở kiếp trước, dù giả vờ là tiểu thư nàng cũng chưa đến gần hắn như vậy. Nàng ghê tởm và khinh bỉ hắn.Nhưng kiếp này, ngoài sự lo lắng, vòng tay hắn không làm Thanh Liên phản cảm. Chỉ có lo sợ và cảm giác chưa thật sẵn sàng.
-Nhưng nàng không ghét ta, nàng không ghét ta phải không?
Hắn cúi gần, chóp mũi cao chạm khẽ vào mũi Thanh Liên. Nàng lùi hơn vài bước nữa, cố gắng trấn tĩnh:
-Vương gia quá lời....Nô tỳ không dám ghét ngài. Nô tỳ....
-Nàng về nghỉ ngơi đi!....-Hắn nựng nhẹ cằm nàng, giọng nhẹ nhàng như hơi thở- Ta không chạm vào nàng. Nhưng nàng cũng không được chạm vào ai cả, có biết không?
Đêm nay, nếu Thanh Liên còn ở cạnh, hắn cũng chưa biết mình sẽ làm ra chuyện gì. Có khi sẽ cưỡng ép nàng. Dục tốc bất đạt. Nàng phản kháng yếu ớt như vậy, có lẽ đã phần nào cảm thấy yếu lòng. Nàng đã động lòng.
-Ta ơn vương gia....
Thanh Liên đã khuất bóng, gương mặt phơi phới niềm vui của Lương vương mới khôi phục lại vẻ trấn tĩnh. Không cần đè nén cảm giác của mình, thẳng thắn nói ra thật tốt. " Quần là áo lượt", cả đời phụ vương đã phải đè nén, biến mình thành kẻ vô dụng, còn biến mẫu thân dịu dàng hiểu chuyện làm thành hình tượng đố phụ chanh chua, ghen tuông khắp kinh thành. Đè nén như vậy nhưng cuối cùng đại ca vẫn gặp họa. Đại ca văn tài, võ lược, nếu hoàng đế biết nhìn người khoảng vài năm sau đã có thể là trụ cột triều đình. Lương vương phủ không nợ nần hoàng thượng, còn phải vì muốn tránh hoàng thượng mà đè nén, làm trò cười cho bọn vương công quý tộc. Kiếp này Lương vương hắn không nhịn nữa. Không vì an ổn mà nhịn nữa. Hắn không để câu chuyện kiếp trước lập lại. Nhất định không!
-Trịnh Hải!
-Hồi vương gia , Trịnh Khải nhận mệnh- Một thiếu niên bước ra từ bóng tối, ánh mắt như sao, phục tùng chờ mệnh. Lương vương khẽ nhếch môi:
-Sáng mai triệu Thiết Hàn đến lều của ta gấp. Nói là ta có chuyện muốn bàn. Đưa cái này cho hắn.
Một bao thư màu đó. Thiết Khải không hỏi, chỉ lặng lặng cúi đầu, dõng dạc thưa:
-Thuộc hạ cáo biệt....
Lương vương quay lại trên kháng gỗ. Mùi hương của nàng đâu đây còn vương vấn. Kiếp trước không duyên không nợ. Kiếp này nàng phải trả cho hắn. Lương vương hắn muốn đòi cả vốn lẫn lời.
Advertisement
- In Serial10 Chapters
Invincible War God
A sword?? A spear?? Blade??? No weapon in this world that I can't use. So is that really mean I can only fight using weapon??? No, although I'm mastering all kind of weapon I never use weapon to fought my enemy. I killing them using my body. The ultimate art of weapon is to forge every part of your body and become peerless weapon.
8 194 - In Serial8 Chapters
Being a Bystander is the Best
Protagonist? Supporting character? Love interest? Cannon Fodder? Villain? No thanks. I would like to choose the bystander option please, so I only have to watch the drama while drinking tea and eating popcorn. What!? There's no bystander option? My stats are too high to be a bystander? What is with this broken system! I refuse to choose any of these roles. *Quickly grabs tea and snacks to escape* World Management Team: "............." Role Assignment Team: "..........." Yu Qian: "........." Yu Qian: "What the f*ck did you drag me into?"----------------------------------------------------------------------------------------------------Xue Yi had always been a lover of gossip and drama. Always seen at the side of a scene with her lemon tea and snacks watching intently at other people. She spends most of her time finding information on other people for entertainment, being a bystander is her best pastime. However, due to a mishap where she accidentally acquired top-secret information on other foreign countries, she got killed and that was the end to her short twenty years of entertainment filled life. After she died, Xue Yi arrived at the Afterlife HR where they would assign roles for the souls that had died and send them on to their next life in another world to live. Xue Yi was determined to choose the bystander option, however, she was too OP!? Nope, she will never become the main character no matter what. Let's just steal the World Traveling Machine and run. Yu Qian: "Who is this creature that just appeared out of nowhere?" Xue Yi: "Hello fellow mob character. I am Xue Yi a bystander and would like to know where the main characters are?" Yu Qian: "???" Xue Yi: \(^ o ^)/ Yu Qian: (*ಠ_ಠ;) Xiao Ji: ╥ ﹏ ╥
8 164 - In Serial36 Chapters
[email protected]
"This is really starting to piss me off. People aren’t supposed to wake up where they didn’t fall asleep."Briel Cortez had set her life up for independence. From the moment she had reached adulthood, she had shunned any relationship that required too much investment - until the day her security consultant job took her undercover into a suburban home. Suddenly, Briel realized that she regretted so much that she had done since her family had died. Only when a psychopath holds her over the precipice of death does she understand what she has sacrificed for her self-sufficiency. Only then does Briel see what she really wants out of life.
8 84 - In Serial44 Chapters
True Insanity
Selfish. A tyrant. A madman. They called him many things but he ignored them. The man simply did not care what people thought of him. He did not care what they thought of the changes he was causing. He had one goal. And for that he was ready to ignore all morals. He would do anything for the betterment of humanity. He could only laugh when people who had once called him a genius and tried to make him use that genius for the sake of the world were now calling him insane for doing so. But when one tires of life, tires of fighting, ties of goals. The only thing left for him is to leave behind all that he has achieved thus far and move on. And so he did. But what lies after death? Was it heaven? Hell? Nothing? Or maybe... maybe it was just another life. If it was the fourth one... he hoped that this one would go easier on him.
8 154 - In Serial15 Chapters
Alterea: The JoaT
An average teenager is randomly transported into another world by the whims of a god. Given no reason and no goals to go for, he was forced to start fresh in the beautiful world of Alterea. Bringing with him his averageness and (probably) wise mind, he ventures forth to a path unknown. This fiction was solely made for my own entertainment. Expect amateur writing and mistakes, as well as an inconsistent schedule.
8 208 - In Serial37 Chapters
Lost Pup
They live in packs keeping their lifestyle and identities concealed. They are beings only acknowledged in works of fantasy yet they exist. A society veiled from the standard populace for their protection. A patriarchal society ruled by a corrupt elite were those with power gain riches and those without are abused. This hidden world of wolves is where Leila's story begins. Her pack mistreated and abused her, life with her pack held no joy as she was driven out by those responsible for her. She was forced to suffer as she refused to show her weakness that would only satisfy her oppressors. As her charisma and power grow along with her age so does her ability to gather the unfortunate, unexpectedly acknowledging her as their leader. The first female to rule in a world of wolves dominated by men. The unravelling of hidden secrets leads Leila on a journey of self-discovery and into an unknown battle for power. What she did not expect was the existence of a lost child to change her. Will this lost pup be able to guide her to a life of happiness and will she be able to protect the haven she has created?
8 61